“Cậu Tĩnh Viễn.” Sau khi nhận được điện thoại, quản gia Đinh đã đợi bọn họ trong phòng khách.
Thấy Cố Tĩnh Viễn quay trở về, ông ta lập tức đi đến đón tiếp.
“Uyển, sao cô lại đi chung với cậu Tĩnh Viễn?”
“Chúng tôi đụng mặt nhau ở bên ngoài.” Cố Tĩnh Viễn nhìn vào trong phòng khách.
Lác đác vài người hâu đang làm việc trong phòng.
Trước kia cảm thấy rất yên tĩnh, một gia đình êm ấm, bây giờ lại cảm thấy nơi nào cũng là tai mắt, nơi nào cũng chứa đựng nguy cơ.
Anh thấp giọng nói: “Chú Đinh, lên rồi nói tiếp.”
Quản gia Đinh đưa bọn họ vào trong phòng làm việc của ông cụ.
Bình thường cũng chỉ có một mình ông cụ và quản gia Đinh có thể tùy tiện ra vào nơi này, đến người hâu cũng không dám tự tiện vào đây quét dọn.
Lần nào quét dọn cũng phải có quản gia Đỉnh trông chừng mới được.
Có thể thấy rằng phòng làm việc quan trọng đến mức nào.
“Cậu Tĩnh Viễn, rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, quản gia Đinh lập tức cất tiếng hỏi.
“Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?”
Mặc dù Cố Tĩnh Viễn chẳng nói gì cả, nhưng anh ta vẫn lờ mờ cảm thấy bất an.
“Chú Đinh, vẫn còn chưa có tin của ông ngoại à?”
“Không biết hôm nay ông ngoại đã đi đâu, tôi đã cử người đi tìm kiếm rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa có tin tức.”
“Còn gì đâu?” Tin tức buổi sáng toàn là tin liên quan đến nhà họ Cổ bọn họ mà thôi.
Lúc ấy người ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712606/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.