Cậu Mộ là ai? Muốn theo dõi anh, đúng là rất khó.
Bởi thế người bọn họ cử đi bị anh cắt đuôi thì cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, anh ta dẫn Cố Vị Y theo...
Quản gia Đinh và Cố Cơ Uyển đều cảm thấy bất an.
Cõ Vị Y cũng đi rồi, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Rốt cuộc bây giờ ông ngoại đang ở đâu?
“Anh Tĩnh Viễn, cảng nào thế, có tìm ra chưa?”
Bây giờ điều khiến cho Cố Cơ Uyển lo lảng nhất chính là sự an toàn của ông ngoại.
Cố Vị Y muốn lừa tiền của ông ngoại, muốn lừa một chút thì cứ để cho cô ta lừa đi, quan trọng nhất là ông ngoại được an toàn.
Ông nội đã mất bặt tin tức lâu rồi, lỡ mà, Cố Vị Y giở trò ác, muốn ra tay với ông ngoại thì phải làm sao đây?
Ông ngoại bị bệnh tim, ông sẽ không chịu nổi đâu?
“Sẽ không đâu.” Cố Tĩnh Viễn vừa nhìn đã hiểu cô đang nghĩ gì.
Anh ta vuốt tóc cô, giọng nói trở nên dịu dàng.
“Đừng lo lắng, bây giờ Cố Vị Y không dám làm gì ông ngoại đâu, dù gì ông ngoại cũng là người có địa vị cao trong Bắc Lăng, nếu như cô ta thật sự
muốn ra tay thì sau này dù là Bắc Lăng hay là Lăng Châu, cô ta cũng không thể sống nổi đâu.”
Có lẽ sự an toàn của ông cụ sẽ không gặp vấn đề gì đâu.
Dù gì có họ có tên có lai lịch, cô ta cũng không thể nào trốn tránh hết cả đời, sống cuộc đời lang thang lênh đênh.
Cố Tĩnh Viễn cầm điện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712605/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.