Sở dĩ không muốn gần con gái, có lẽ, cũng phải xem đối phương.
Ánh mắt của Cố Cơ Uyển, từ hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Mộ Tu Kiệt thu về.
Đi bên cạnh ông cụ Cố, ánh mắt sâu giữa hai hàng lông mày, trâm tĩnh không nói lời nào.
Nhưng ngược lại Cố Vị Y nhìn thấy cô, đã không thể hoàn toàn bình tĩnh được nữa!
“Cô ta tại sao lại ở đây?”
Ông cụ nắm tay Cố Cơ Uyển đi đến trước mặt bọn họ: “Cậu cả Mộ, vừa rồi không tiếp đón cẩn thận, mong thứ lỗi.”
“Đó là vì tôi chưa kịp qua chào hỏi ông, cũng xin ông bỏ qua.”
Mộ Tu Kiệt trả lời, trầm tĩnh khéo léo, trước sau như một.
Cố Tĩnh Viễn cười cười nói: “Đều là người một nhà, đừng có nói cái gì mà thứ lỗi với không thứ lỗi.”
Người một nhà?
Ánh mắt của ông cụ rơi trên người hai người trẻ tuổi, nam tuấn nữ tịnh, quả thực là một đôi.
Lúc rời đi, cậu cả Mộ nói rõ ràng, cùng với Cố Vị Y không có bất kỳ quan hệ gì đặc biệt.
Nhưng bây giờ, cái cảm giác mà bọn họ đi cùng nhau, lại cực giống như một đôi tình nhân.
Vậy xem như......có ý gì?
“Ông, cô ấy....Cố Vị Y nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển, đối với sự xuất hiện của cô vẫn canh cánh trong lòng.
Vừa nghĩ lại, trong lòng càng bị kích động hơn.
Cố Cơ Uyển, là đến cùng với Mộ Tu Kiệt sao? Bọn họ vẫn ở bên nhau?
“Thứ bảy là ngày tổ chức tiệc chị gái nhận lại tổ tiên, tại sao lại không có ai nói cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712624/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.