Khi ông cụ đi ra khỏi phòng Cố Vị Y, trên mặt đều là buồn bã.
Thật ra cũng không nói ra được là tâm trạng có chỗ nào không tốt, nhưng chính là, cảm giác rất trĩu nặng.
Đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.
Ừ, chính là cô đơn.
“Ông chủ ra rồi.” Quản gia Đinh đang bận rộn bên cạnh, nhìn thấy ông cụ thì lập tức bước lên nghênh đón.
“Ông chủ...”
Hai người đã là bạn bè mấy chục năm, khi ở một mình với ông, chú Đinh gọi ông là ông già.
Nhưng khi có người, cơ bản vẫn gọi là ông chủ.
“Ừm” Ông cụ Cố gật đầu, lại không nói thêm câu nào.
“Ông chủ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Thoạt nhìn tâm trạng không tốt?
“Không có gì, lão Đinh, tuân sau vê công ty với tôi một chuyến.”
Không phải tâm trạng ông không tốt, chắc là không phải nhỉ? Dù sao bản thân cũng không nói rõ được là không tốt ở chỗ nào.
“Ông muốn về công ty? Về làm gì?” Chuyện của công ty, sau khi Cố Vị Y trở về, ông cụ lại càng bỏ bê hơn.
Cả một tháng này, đều đang nghĩ cách dỗ cô Vị Y vui vẻ.
“Lão Định à, cổ phần lúc trước muốn cho Cảnh Húc, nên chuyển cho Vị Y rồi.”
Ông cụ đi về phía trước, không ngờ, lại nhìn thấy trong phòng khách có khách đến.
Vốn dĩ chú Đinh muốn hỏi tiếp, nhưng chợt nhớ ra, trong phòng khách còn đang có khách.
Ông ta vội nói: “Cậu cả Mộ đến, còn có...”
“Sao sớm vậy đã đến rồi?” Ông cụ Cố nghênh đón.
Nhưng mới đi vài bước, khóe mắt liếc qua,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712627/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.