Trong phòng, Cố Vị Y nắm chặt tay áo ông cụ, ra vẻ oan ức.
“Ông nội, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, thật ra hai cô vốn không thích cháu, các cô đều coi thường cháu.”
“Nào có chuyện đó chứ? Mọi người đều là người một nhà, ai cũng sẽ không coi thường cháu.”
Ông cụ vỗ nhẹ vào tay cô ta, nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô ta, trong lòng lập tức không thoải mái.
Con bé này mới trở về được mấy ngày, cũng chỉ khoảng một tháng, vậy mà lại xảy ra nhiều lần ngoài ý muốn như vậy.
Chẳng lẽ, trong nhà này thật sự có người muốn đối phó với con bé sao?
“Vi Y à, rốt cuộc tình huống hôm nay là như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông chỉ nhận được tin tức, nói là suýt nữa bị xe đâm.
Còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ông cụ và quản gia Đinh cũng không biết.
“Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cháu và mẹ... dì Nha đang đi trên đường, bỗng nhiên có một chiếc xe từ đằng sau xông đến đâm vào cháu.”
“Đúng vậy, ông cụ Cố, nếu không phải Vị Y nhà chúng tôi cảnh giác, chỉ sợ bây giờ đã..."
Dương Hiểu Nha tỏ ra sợ hãi, thật giống như không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
“Vậy cháu có nhìn thấy rõ người trong xe là ai không?” Ông cụ lập tức hỏi.
Cố Vị Y lắc đầu, cô ta lâm bâm nói: “Lúc ấy cháu sợ chết đi được, còn có lòng dạ nào nhìn người ta chứ?”
“Đúng vậy đấy ông cụ Cố, lúc ấy Vị Y nhà chúng tôi, thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712628/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.