Sau một câu “Tôi mệt rồi, Mộ Tu Kiệt dựa vào sofa, lại nhắm hai mắt.
Trong lòng Cố Cơ Uyển lại cứ run lên.
Đã rất rất lâu, rất rất lâu, cô chưa nhìn thấy Mộ Tu Kiệt để lộ vẻ kiệt sức như vậy trước mặt cô.
Anh như một vị thân, nhất là hơn hai tháng này, trên chiến trường anh hoàn toàn là một vị thân cao không chạm tới.
Không ai có thể tiếp cận anh, anh cũng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận mình.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách, không thể với tới.
Nhưng hiện tại, anh nói với cô, anh mệt rồi.
Sau khi anh giở mọi thủ đoạn, bắt cô về bên cạnh, dày vò đủ kiểu.
Một câu “Tôi mệt rồi."Vậy mà lại khiến lòng cô chua xót đến mức này!
Tay đặt trên cửa phòng, không biết từ khi nào đã thu về.
Nhưng chỉ sau một khắc trì hoãn, cô lại mở cửa phòng đi mất.
Lúc cửa phòng đóng lại, Mộ Tu Kiệt từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đen nhuốm bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu cô đơn.
Tim của cô, từ đầu tới cuối đều hướng về Giang Nam.
Anh ngoại trừ dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất, lạnh lùng nhất thì không có biện pháp nào khác để có thể nhốt cô bên người.
Nếu cho cô tự do, cô sẽ làm gì?
Cô, sẽ lập tức về bên Giang Nam, như tối nay, không chút do dự.
“Ha!” Anh khẽ cười, không biết đã ngồi trên sofa bao lâu, cuối cùng, cầm lên ly rượu mà lúc nãy Cố Cơ Uyển đã để trên bàn.
Trong bụng vẫn còn đầy vị cồn, tối nay, thực ra anh đã uống khá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712633/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.