Cố Vị Y suýt nữa tức đến hộc máu!
Phụ nữ này nói cái gì? Cô đang nói cái gì?
Cô nói cậu cả Mộ là của cô!
Không biết xấu hổ! Một phụ nữ bị vứt bỏ, bị đuổi đi thì dựa vào cái gì nói lời này chứ?
"Tu Kiệt... Cô ta muốn đuổi theo.
Nhưng Mộ Tu Kiệt còn vác một người lại có thể đi nhanh như vậy.
Lúc Cố Vị Y đuổi tới lầu hai thì Mộ Tu Kiệt đã vác Cố Cơ Uyển vào phòng.
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại, trong phòng và ngoài phòng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cố Vị Y chưa từ bỏ ý định muốn gõ cửa, nhưng cô ta không có dũng khí.
Đa số cậu cả Mộ luôn khoan dung với cô ta, cô ta biết là vì trước khi bà cụ chết đã nhờ vả anh.
Nhưng có những lúc, có một số việc, cô ta cũng không thể làm.
Ví dụ như bây giờ!
Cố Vị Y có thể biết được nếu mình quấy rầy thì cậu cả Mộ nhất định sẽ tức giận, thậm chí chán ghét cô ta!
Cô ta đứng ở ngoài cửa, đáng tiếc hiệu quả cách âm thật sự quá tốt.
Chỉ cần người bên trong không nói chuyện lớn tiếng thì cô ta không biết bọn họ nói cái gì, thậm chí làm gì.
"Cô Cố, có chuyện gì sao?” Lâm Duệ không biết từ đâu chui ra.
Cố Vị Y thật sự hận chết người đàn ông này!
Mỗi lần cô ta ở bên cạnh Mộ Tu Kiệt thì cậu ta giống như linh hồn xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mục đích cậu ta xuất hiện là muốn đuổi cô ta đi!
Tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712667/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.