“Cậu xem thử Cổ Cơ Uyển còn ở nhà họ Mộ nữa không? Nếu còn thì cho người đưa cô ấy trở về.”
Mộ Tu Kiệt gọi điện thoại cho Lâm Duệ. Lâm Duệ lại nói: Cậu hai Giang vừa đưa cô ấy trở về.” ‘Giang Nam?”
“Vâng, buổi tối cũng là cậu hai Giang đưa cô ây tới. Trước đó tôi gặp cậu hai Giang ở sân trước, còn tán gẫu với anh ta một hồi, anh ta… “Gần đây cậu rất rảnh nhỉ?”
Giọng điệu của cậu cả Mộ nghe rất ra khó chịu.
“Tôi, tôi rất bận. Cậu chủ à, cậu cũng biết mỗi ngày tôi có bao nhiêu là việc. Ha ha.”
Lâm Duệ giơ bàn tay lên, nhanh chóng lau mồ hôi trên trán. Gần đây cậu chủ có vẻ rất khó chịu với cậu Giang, cho nên sau này tạm thời ít nhắc tới anh ta trước mặt cậu chủ.
“Vậy tôi… Tôi có phải đi tìm mợ chủ…à không, đi tìm cô Cố không?” “Đã có người đưa về, cậu đi làm gì?”
Tút một tiếng, cuộc gọi bị cúp ngang. Lâm Duệ nhìn màn hình điện thoại tối thui, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa anh ta có linh cảm cậu chủ thật sự sẽ đi hủy hoại dung nhan của cậu Giang mất.
Ai bảo gương mặt đó của cậu Giang quả thật rất có khả năng lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc chứ? Dù sao từ trước tới giờ đối với đàn ông mà nói bọn họ cũng không phải dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn, hủy hoại thì hủy hoại thôi. Anh chàng Giang Nam kia ơi, haizzz, anh tự câu phúc cho mình đi.
“Hắc xì!”
Giang Nam đang lái xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712686/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.