Cố Vị Y bị ném ra khỏi Vọng Giang Các.
Bản thân muốn quay lại, nhưng mà bị hai vệ sĩ canh giữ ở cửa ngăn lại.
Cố Vị Y cảm thấy ấm ức, nhưng mà bây giờ ông cụ đang ở trong, cô ta cũng không thể cãi nhau ở đây được.
Cô ta chính là người phụ nữ khí chất bậc nhất ở Bắc Lăng, không ngờ là mình lại bị vứt bỏ như vậy.
Nhưng mà lúc nãy mình lại bị Lâm Duệ mang ném ra bên ngoài, thật quá mất mặt.
Cái bà già chết tiệt đó ở bên trong, vậy mà lại không ngăn cản, thật là quá đáng.
Bà già đáng ghét này, sớm muộn gì cũng sẽ trừng trị bà ta.
Cố Vị Y đi rồi, ở trong sân lập tức yên tĩnh trở lại.
Thật ra thì Cố Cơ Uyển cũng không hiểu, trước đó Cố Vị Y vẫn luôn rất chú trọng đến giáo dưỡng của mình, ít nhất thì ở trước của mọi người tuyệt đối phải là con gái nhà giàu có giáo dục nhất.
Nhưng mà gần đây, sao cứ cảm giác cô ta bị ngốc đi rồi?
Không, không phải là ngốc, mà là hình như là cảm thấy địa vị của mình đã tăng lên không ít, sau đó mới đắc ý quên trời quên đất.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho cô ta cảm thấy địa vị của mình cao như vậy?
Có liên quan đến bà cụ hay sao?
Mộ Tu Kiệt bước xuống từ trong xe, Cố Cơ Uyển ở một bên chăm sóc, sợ là đầu của anh lại bị choáng.
Một cánh tay của Mộ Tu Kiệt tự nhiên đặt ở trên vai của Cố Cơ Uyển, nhìn giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712801/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.