Thực ra người vừa gõ cửa là Dương Quân.
Dương Quân đẩy xe y tế vào, thấy vết thương trên cánh tay Mộ Tu Kiệt, nhất thời sửng sốt: "Cậu cả, không phải máu đã ngừng chảy rồi ư?"
Ánh mắt Mộ Tu Kiệt hướng về phía Cố Cơ Uyển.
Trong nháy mắt nhịp tim Cố Cơ Uyển đập nhanh hơn, có loại cảm giác không dám đối mặt với ánh mắt của anh.
Tên này, giờ nhìn cô là có ý gì? Khác nào nói với Dương Quân là vết thương này do cô tạo thành đâu cơ chứ?
Dương Quân nhìn bà chủ rồi lại nhìn cậu cả, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên vết thương của Mộ Tu Kiệt.
Anh ta buông một tiếng thở dài, bất đắc dĩ: "Cái đó, bà chủ à, cậu cả giờ còn có vết thương, hai người có mâu thuẫn gì thì cũng không thể đánh nhau lúc này được."
Có điều, cũng chỉ có bà chủ dám đánh nhau với cậu cả, đổi thành người khác thử xem?
Nhưng nói lại, cậu cả không đánh được bà chủ ư? Đây chắc là hạ thủ lưu tình rồi nhỉ?
Sắc mặt Cố Cơ Uyển đỏ lên, cũng không biết có phải là tên Dương Quân này cố ý hay không nữa.
Thân mật nói thành đánh nhau, Dương Quân đúng là nhìn không ra, hay là cho cô mặt mũi?
Mặc kệ là gì đi nữa, đánh nhau so với thân mật làm người ta bị thương, nghe qua cũng dễ chịu hơn chút.
Cô vội nói: "Anh xem lại chút cho anh ấy trước đi, lại chảy máu rồi."
"Được." Dương Quân cầm chai thuốc khử trùng và thuốc mỡ, định ngồi xuống bên giường.
Không ngờ người đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-sung/712923/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.