Editor: Vương Chiêu MeoMũi Dận Nhưng chua xót, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào ôm chặt Thái hoàng Thái hậu:- Ô khố mã ma thiên tuế, sẽ sống thật lâu! Con không cho ô khố mã ma nói những lời không may mắn như thế!- Thiên tuế đều là người khác kêu mà thôi.
Nếu thật là thiên tuế thì chẳng phải biến thành rùa già hay sao?- Vậy….
vậy thì ô khố mã ma cũng phải sống lâu trăm tuổi!- Được rồi! Ô khố mã ma sẽ sống lâu trăm tuổi.Lời tuy nói như vậy, chỉ là để dỗ dành Dận Nhưng.Chờ Dận Nhưng ngừng khóc, Thái hoàng Thái hậu nói tiếp:- Bảo Thành, so với người khác, con thua kém ở chỗ không có ngạch nương hỗ trợ.
Hiện nay, ta còn sống, còn có thể nhìn ngó thêm.
Nếu có một ngày ta không còn nữa, giữa con và Hoàng thượng sinh ra mâu thuẫn, chỉ sợ là tất cả mọi người trong cung này đều bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không có ai nói chuyện thay con, ở giữa cứu vãn tình hình giúp con.
Đương nhiên, hiện giờ con với Hoàng thượng đang cha con tình thâm, không phải lo lắng nhiều.
Chỉ là, mọi việc đều cần phải phòng ngừa chu đáo.
Chẳng thà là bán cái ân tình cho Đái Giai thị, sớm có chuẩn bị thì hơn.Nói xong, Thái hoàng Thái hậu lại thở dài:- Chỉ hy vọng hành động này của ta là suy nghĩ nhiều.
Ta chỉ mong con và Hoàng thượng vẫn luôn giống bây giờ, vĩnh viễn không có ngày cần phải dùng đến nàng (*Đái Giai thị).Dận Nhưng nắm chặt tay Thái hoàng Thái hậu, trong lòng đau đớn:-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-thai-tu-dai-thanh/2353738/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.