Sau khi Đặng Hiểu Nghị và Khổng Tử Húc trở thành người biến dị, thật sự không quen với cơ thể mình bây giờ, trong lòng cũng rất khó thích ứng với việc mình quỷ không ra quỷ, người không ra người, phải ba, bốn ngày sau đó họ mới từ từ khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Đến khi có thể nói chuyện rồi, Khổng Tử Húc liền kể về quá trình bị động vật biến dị nuốt vào: “Lúc đó em cứ đinh ninh rằng mình chết chắc rồi, sau đó, nhớ tới người biến dị mà anh Nhất Phàm kể, em mới tỉnh táo lại, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh, giống như lúc chúng ta được huấn luyện quân nhân, chút chuyện này vẫn còn dễ làm.”
“Khổ nhất là lúc cơ thể và ý thức dung hợp với nhện biến dị, khi đấy mới là giày vò nhất, quả đúng là sống không bằng chết, giống như có một con dao đang cắt da thịt, nội tạng, cắt từng cái từng cái một, lúc đấy thực sự rất đau đớn, cứ như vậy, em suýt không gắng gượng nổi.”
Khổng Tử Húc nhớ lại khoảng thời gian đau khổ đó, không nhịn được mà rùng mình một cái: “Nhất là bước cuối cùng ấy, giống như chịu tất cả cực hình ở tầng địa ngục thứ mười tám, đau đến không có từ ngữ nào để hình dung.”
Đặng Hiểu Nghị ngồi bên cạnh gật đầu liên tục: “Khi đó thực sự rất đau khổ.”
Một tay Cao Phi khoác lên vai cậu ta: “Qua cả rồi.”
Còn tay kia thì dùng sức đập vào gáy Vương Băng đang cười tí ta tí tởn: “Mẹ kiếp, do thằng này mà ra cả, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-nhat-thi-the/1129312/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.