Rượu qua ba tuần, chơi đùa thỏa thích rồi, chẳng biết Vũ Thục Dung đã uống bao nhiêu rượu. Hai gò má ửng hồng, nàng liên tục cười, cười mãi, cười đến mức run rẩy hết cả người, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Có lẽ do nàng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có lẽ bản thân chưa được học bài đố kỵ.
Bỗng nhiên, Vũ Thục Dung đứng lên. Cởi áo lông cáo của mình ra, bên trong áo lông cáo là một bộ áo quấn ngực thêu hoa văn vàng, phía dưới là váy rất ngắn, có tua rủ xuống vẫn chưa dài tới đầu gối, tóc dài búi lên, rũ xuống. Cười quyến rũ, từ trên đài cao đi xuống, chân không mang giày mà đeo vòng chuông, mỗi bước đi tiếng chuông thanh thúy lại ngân lên.
Các Tần Phi xung quanh thổn thức ngước nhìn, bàn luận xôn xao, toàn là những lời đay nghiến không thể chịu được, khi nàng ta bước xuống thì ném về phía ta một cái liếc mắt đầy kiêu ngạo, đắc ý vô cùng, ánh mắt khinh miệt, như là một con dao sắc bén đang cắt xéo dày vò thịt của ta.
Bỗng nhiên tiếng đàn nhị vang lên, tiếng đàn du dương lan tỏa khắp cung điện, trong nháy mắt hoàng hôn trên sa mạc, bóng hình màu vàng nhạt lả lướt, cánh tay trắng ngần đong đưa, hòa theo nhịp điệu của nàng, tiếng chuông ngân vang, những âm thanh leng keng thánh thót nhịp nhàng, như là tiếng lục lạc từ phương xa vọng lại.
Mỗi một cái động tác của nàng đều tinh tế đẹp đẽ, tiếng chuông ngân nhịp nhàng đúng điệu, nàng lắc lư vòng hông, xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-phi-khuynh-thien-ha/123278/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.