“Lui xuống hết đi!” Sau khi gỡ khăn trùm đầu, hắn hạ lệnh với hỉ nương cùng các thị nữ bên cạnh.
“Sao lại xấu hổ?” Trong lời nói còn có ý cười. Ta vẫn không đáp lời, cũng không ngẩng đầu nhìn, người cứng đờ giống như khối băng. Mà hắn tựa hồ không có cảm giác xấu hổ nào, cầm hai chén rượu trên bàn đến đưa cho ta một chén, nói: “Rượu hợp cẩn.” Ta ngẩng đầu nhìn, ngày hôm nay hắn không có mặc xiêm y màu tím xa hoa, mà mặc hỷ phục đỏ thẫm đường hoàng, hơn nữa hỷ phục được may từ gấm vóc thượng thừa bên trên thêu rồng đại biểu cho đế vương, không biết có phải vừa khớp hay không, nhưng màu sắc cũng như kiểu dáng quần áo trên người hắn, lại tương tự của ta. cứ như là một đôi.
Ta nhận lấy chén rượu, hắn ngồi ở mép giường, hai tay giao nhau, cùng uống cạn chén rượu.
Ta không thích rượu, không chỉ vì mùi vị của nó mà một phần là do sau khi uống say sẽ không khống chế được hành vi của bản thân, ta ghét những việc xảy ra không nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Tựa như cuộc hôn nhân này, không thuộc quyền khống chế của ta. ta chán ghét cảm giác nhận mệnh, thế nhưng ta muốn phản kháng, lại phát hiện bản thân vô lực phản kháng.
“Nàng tên gì?” Hắn hơi nheo mắt lại nhìn ta, biết rõ mà cố hỏi.
Ta xì một tiếng bật cười, nói: “Bệ hạ say rồi ư? Ngay cả nô tỳ tên gì cũng không nhớ? Nô tỳ là Úy Trì Huyên, nhũ danh Nhiễm Nhi.”
Ta có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-phi-khuynh-thien-ha/123493/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.