Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331
Chương sau
Lúc này Lãnh Tuyết Nhi căn bản không dám nhận điện thoại ở trong tay “Lãnh Vô Tình”. Cô nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình cả nửa ngày cũng không dám nói một câu. Cô vốn tưởng rằng người này là anh Vô Tình của cô, nhưng không hề nghĩ đến, vậy mà đối phương lại là giả mạo, hơn nữa căn bản lại còn rất khó để phân biệt. “Anh làm gì với anh trai tôi rồi? Anh bắt đầu mạo danh anh trai tôi từ khi nào?” Lãnh Tuyết Nhi khóc không thành tiếng hỏi. “Mười năm trước, tôi đã bị đánh tráo đến Lãnh gia rồi.” Sắc mặt “Lãnh Vô Tình” bình tĩnh nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Mười năm trước. Lời nói của “Lãnh Vô Tình” vừa mới thốt ra, đám thuộc hạ vốn muốn làm phản cũng không dám rục rịch gì nữa. Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng, cái tên “Lãnh Vô Tình” này là mới giả mạo gần đây thôi. Nhưng không hề nghĩ đến, mười năm trước đã bị đánh tráo rồi. Điều này nõi rõ, anh ta đã đeo cái mặt nạ da người ngày tận mười năm. Trong mười năm qua, cái tên Lãnh Vô Tình giả này vẫn luôn bắt chước dáng vẻ của Lãnh Vô Tình thật. Cũng khó trách sao Lãnh Đại Pháo không nhận ra, khó trách Lãnh Tuyết Nhi cũng không nhận ra, thảo nào tất cả mọi người ở Lãnh thị cũng không nhận ra. Ngay lúc tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho kinh sợ, “Lãnh Vô Tình” lại đột nhiên mở loa ngoài. Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng thê thảm: “Cứu tôi. Mau cứu tôi với…” Lãnh Tuyết Nhi không thể tin được người đang kêu gào cứu mạng ở đầu bên kia điện thoại chính là anh ruột Lãnh Vô Tình của mình, nhưng lúc này ngoài việc chọn tin tưởng ra, cô đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. “Anh là Quý Tứ Kỵ? Hậu nhân của Quý thị?” Đột nhiên, Lãnh Tuyết Nhi thình lình hỏi một câu. Mười năm trước, lúc mà cô mới mười ba tuổi, Lãnh Đại Pháo đã đưa cô và Lãnh Vô Tình đến Tuyết Thành. Vào thời điểm đó, Quý thị ở Tuyết Thành cũng đã mất danh ngay trong một đêm. Sau đó, Quý thị đổi họ thành Lãnh. Lãnh Đại Pháo đã giết toàn Quý thị. Lúc đó ông ta vốn tưởng rằng đã diệt cỏ tận gốc rồi, nhưng lại không hề nghĩ đến Quý Tứ Kỵ vậy mà thoát khỏi cái chết. Chỉ có điều Lãnh Đại Pháo lúc này đã mất đi sức sống, căn bản không thể nào phân tích được tất cả mọi chuyện xảy ra vào năm đó. Còn với Lãnh Tuyết Nhi, càng không biết phải đi phân tích điều gì nữa, mặc dù cô đã hai mươi ba tuổi rồi. Nhưng lại không khác gì một đứa trẻ con không hiểu chuyện. Dù sao, thấy cái dáng vẻ này của Lãnh Tuyết Nhi, Chu Hàn đã không còn lời gì để nói nữa rồi. Vì vậy, lúc này Chu Hàn hoàn toàn không muốn để ý đến Lãnh Tuyết Nhi. Chỉ có điều, trong lòng Chu Hàn vẫn còn một chút thương hại Lãnh Tuyết Nhi. Lúc này Quý Tứ Kỵ lại không vội vàng bỏ trốn sau khi giết chết Lãnh Đại Pháo. Thay vào đó, anh ta còn không kiêng nể gì mà ở lại, với dáng vẻ vô cùng tự tin. Chu Hàn sẽ không can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa Lãnh thị và Quý thị. Mà theo tình hình trước mắt, Lãnh Đại Pháo đã chết, Lãnh Tuyết Nhi căn bản không thể làm chủ Lãnh thị được. Lãnh Vô Tình cũng nằm ở trong tay Quý Tứ Kỵ, nếu như Chu Hàn đoán không sai, e rằng Lãnh thị không lâu nữa sẽ biến thành Quý thị rồi. Quý Tứ Kỵ tốn thời gian mười năm để đoạt lại Lãnh thị. Chu Hàn so sánh, còn cảm thấy cái tên Quý Tứ Kỵ cũng không tồi, ít nhất cũng xem là có năng lực. “Chúng ta đi.” Chu Hàn lập tức quay về hướng đám người Tô Hàm nói, dù sao lúc này anh cũng đang nóng lòng đi cứu Hoàng Minh, Chu Tước và Huyền Vũ. Ba người này trước đó còn bị thương không nhẹ, nếu như không nhanh chóng đưa đi Cảng Thành cho Tiết Minh Dương tiến hành chưa trị thì chỉ e rằng bất cứ lúc nào cũng đi về chầu ông bà được mất. Rất nhanh, một nhóm người đã rời khỏi hiện trường. Mà người của Lãnh thị căn bản không dám ngăn cản. Bởi vì bọn họ bây giờ còn không phân biệt rõ ràng được bên nào là chiến tuyến của mình, làm gì còn tâm tư đi cản đám người Chu Hàn kia? “Bạch Hổ, Dạ Phong, Vân Nhi, các ngươi hộ tống mọi người ra khỏi Tuyết Thành trước.” Chu Hàn lập tức hạ lệnh, phân phó ba người đó. Ba người không dám có chút chậm trễ nào, lập tức đáp một tiếng đầy cung kính, sau đó làm theo. Mà Tô Hàm và Hách Lôi đang tính mở miệng nói gì đó, Chu Hàn lại quay về phía hai người họ nói: “Vợ à, em cứ yên tâm đi, giờ anh sẽ đi Giang thị cứu ba.” Câu nói này của Chu Hàn không khác gì cho Tô Hàm một viên thuốc trấn an. Có được câu nói này của Chu Hàn, Tô Hàm lúc này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể rời đi cùng với đám Bạch Hổ. Có điều, Hách Lôi lúc này lại một mặt lo lắng, không nhịn được mà mở miệng nói: “Con rể à, con nhất định phải chú ý an toàn, cố gắng cứu lão Tô về cho mẹ.” Chu Hàn không nói thêm gì nhiều, thậm chí còn hơi quay đầu về phía Bạch Hổ ám thị bảo họ nhanh chóng đưa người đi. Về phần mình, anh lại lên xe nhanh chóng rời đi. Cùng lúc đó, trong bệnh viện ở Tuyết Thành. “Cha, cha thả Tô Khánh Đông đi, con không muốn bị cuốn vào cái chuyện tranh đấu không ngừng này nữa, con cũng không cần Lãnh Tuyết Nhi nữa.” Lúc này Giang Đại Hải nằm trên giường bệnh vô cùng thảm hại đang nói với một người trung niên hói đầu. Người trung niên hói đầu tỏ vẻ hết hồn sau khi nghe lời thỉnh cầu của con trai. “Đại Hải, con nghĩ cái gì đó? Đây không phải là phong cách làm việc của con mà.” Người đàn ông hói đầu rất bất ngờ hỏi. Ở trong ấn tượng của ông, con trai của mình là người mà trước giờ không hề từ bi nhẹ tay. Sự thật cũng là như vậy, Giang Đại Hải sống bao nhiêu năm thế này rồi, nhưng trước giờ đều không hề làm được một chuyện tốt nào. Anh ta vô cùng tàn nhân, nhưng phàm là người có thù với anh ta, đều bị anh ta giết chết. “Cha, con không muốn giống như trước kia nữa, đột nhiên lương tâm con tỉnh giấc, muốn rửa hết tội lỗi.” Giang Đại Hải cả mặt phiền muộn thở dài một hơi. “Vậy được thôi, nếu như con trai con đã không muốn tính toán nữa thì người làm cha như cha đây cũng không thể quá nhỏ mọn được.” Người đàn ông hói đầu cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Rất nhanh, liền hạ lệnh cho người thả Tô Khánh Đông ra. “Cha, hay là đưa Tô Khánh Đông đến sân bay đi, chúng ta không thể để người của Lãnh thị bắt được ông ta.” Giang Đại Hải ngập ngừng, lại nói tiếp: “Làm người tốt thì làm cho trót, đưa Phật đưa đến Tây thiên.” Người đàn ông hói đầu nghe được câu này sắc mặt càng trở nên ngạc nhiên hơn, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn làm như vậy, hạ lệnh cho thuộc hạ đưa Tô Khánh Đông đến sân bay. Sau khi làm hết chuyện này, người đàn ông hói đầu liền bảo Giang Đại Hải không cần nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho tốt đi. Giang Đại Hải đương nhiên là gật đầu đáp ứng, thể hiện sẽ sớm xuất viện, giúp người đàn ông hói đầu quản lý Giang thị. Người đàn ông hói đầu nhẹ nhõm gật gật đầu, sau đó liền đứng dậy rời đi. Chỉ có điều, lúc rời đi, ông vô tình quay lại liếc nhìn Giang Đại Hải một cái, cảm thấy người con trai này của mình hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà cụ thể có chỗ nào không đúng thì ông lại không nói ra lời được. Sau khi người đàn ông hói đầu rời đi, “Giang Đại Hải” nằm ở trên giường bệnh đột nhiên xuống giường, anh ta lôi Giang Đại Hải ở dưới gầm giường ra. Lúc này, Giang Đại Hải bị trói chặt lại, cả người cứ vặn vẹo điên cuồng như con giòi vậy. “Tỉnh dậy nhanh thế?” Vô Kiểm ngụy trang thành Giang Đại Hải lạnh lùng nói một câu, lại nhấc chân đạp gãy cổ của Giang Đại Hải. Sau khi diệt được hậu họa, Vô Kiểm cởi bỏ lớp ngụy trang, lập tức biến mất vào bóng tối rồi nhanh chóng rời đi. Anh lấy tốc độc nhanh nhất để chạy đến sân bay, đồng thời gọi cho Chu Hàn một cuộc điện thoại: “Nguyên soái, nhạc mẫu đại nhân của ngài đã được đưa đến sân bày rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Tuyết Thành, phải nhanh lên.” Nói hết câu, Vô Kiểm tắt điện thoại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 324 Chương 325 Chương 326 Chương 327 Chương 328 Chương 329 Chương 330 Chương 331
Chương sau