Lúc này Lãnh Tuyết Nhi căn bản không dám nhận điện thoại ở trong tay “Lãnh Vô Tình”.
Cô nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình cả nửa ngày cũng không dám nói một câu.
Cô vốn tưởng rằng người này là anh Vô Tình của cô, nhưng không hề nghĩ đến, vậy mà đối phương lại là giả mạo, hơn nữa căn bản lại còn rất khó để phân biệt.
“Anh làm gì với anh trai tôi rồi? Anh bắt đầu mạo danh anh trai tôi từ khi nào?” Lãnh Tuyết Nhi khóc không thành tiếng hỏi.
“Mười năm trước, tôi đã bị đánh tráo đến Lãnh gia rồi.” Sắc mặt “Lãnh Vô Tình” bình tĩnh nói, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Mười năm trước.
Lời nói của “Lãnh Vô Tình” vừa mới thốt ra, đám thuộc hạ vốn muốn làm phản cũng không dám rục rịch gì nữa.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng, cái tên “Lãnh Vô Tình” này là mới giả mạo gần đây thôi.
Nhưng không hề nghĩ đến, mười năm trước đã bị đánh tráo rồi.
Điều này nõi rõ, anh ta đã đeo cái mặt nạ da người ngày tận mười năm.
Trong mười năm qua, cái tên Lãnh Vô Tình giả này vẫn luôn bắt chước dáng vẻ của Lãnh Vô Tình thật.
Cũng khó trách sao Lãnh Đại Pháo không nhận ra, khó trách Lãnh Tuyết Nhi cũng không nhận ra, thảo nào tất cả mọi người ở Lãnh thị cũng không nhận ra.
Ngay lúc tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho kinh sợ, “Lãnh Vô Tình” lại đột nhiên mở loa ngoài.
Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng thê thảm: “Cứu tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quoc-chien-than/1974847/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.