Nhìn khí thế không đủ, Chu Vĩ nắm lên dép lê, nặng nề mà vỗ một cái vào bàn máy tính:
- Nghe đây, thẳng thắn thì được khoan dung, kháng cự nghiêm trị!
- Làm từ thiện, tin hay không?
- Phì! Xem ra ngươi là da bò. (không sợ chết)
Chu Vĩ giơ lên dép lê.
Trương Dương đen mặt, vội giơ lên hai tay đầu hàng:
- Tớ thẳng thắn, tớ cứu vớt địa cầu mà! Ai da, đừng đánh mặt, này, giầy cậu bao nhiêu ngày không giặt hả?
- Tốt, hiện tại nói vào chính sự.
Lưu Thanh phất phất tay, để bọn họ đều an tĩnh lại, bản thân hắn do dự một chút, quay đầu hướng Lý Kính Đông, nói rằng:
- Đông Tử, cậu nói đi.
Lý Kính Đông gật gật đầu, nhìn qua Trương Dương, thản nhiên mà mở miệng nói rằng:
- Hiện ở bên ngoài lời đồn đãi bay đầy trời, nói cậu chén được cái bô Hứa Đan Lộ của Bạch Lượng Phong, làm cho Bạch Lượng Phong điên tiết gọi du côn. Cho nên, nửatháng qua phải đi trốn tránh đầu sóng ngọn gió, việc này, thiệt hay giả?
- Làm gì Bạch Lượng Phong?
Trương Dương ló mặt sau dép lê, sắc mặt trở nên có chút khó coi:
- Tin tức này chỗ nào truyền đến?
- Truyền như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt là cậu có làm việc này không?
Trương Dương thở dài, việc này hắn thật đúng là không biết nên nói từ đâu. Hứa Đan Lộ thẳng thắn thành khẩn với hắn, vừa mới bắt đầu nàng đích thật là muốn xin tiền từ Bạch Lượng Phong, giúp người trong nhà giải quyết khó khăn.
Nhưng nàng cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-quoc-my-nu/207161/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.