An Đức Phúc nhìn xung quanh cũng chưa thấy người, không khỏi hung hăng chụp nội thị lúc trước giao phó chông trừng Tri Y, hạ giọng nói: “Cô nương đâu? Mới vừa rồi không phải để ngươi nhìn sao?”“Nô…… Nô tài vẫn luôn nhìn a, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.” Tiểu nội thị sợ tới mức hai đùi run rẩy, hắn chỉ xuất thần nhìn ngoài trướng một chút, không nghĩ tới quay đầu lại đã không thấy tăm hơi.Tiếng thì thầm nói nhỏ không qua được lỗ tai Tuyên Đế, một chút cảm giác say khiến cho ánh mắt hắn so với ngày thường càng thêm yên lặng, “Chuyện gì?”“Hoàng, Hoàng Thượng, cô nương tạm thời không ở nơi này.” An Đức Phúc lộ ra gương mặt tươi cười, “Chắc là chơi ở bên ngoài, nô tài lập tức phái người đi tìm.”Tuyên Đế dừng lại động tác, trầm mặc trong chớp mắt, lập tức trong không gian có cảm giác áp bách làm nội thị bị dọa thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Nhưng mà loại áp lực này chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, Tuyên Đế nhàn nhạt nói: “Đi tìm.”Nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại không biết bên chân khi nào có đồ vật dựa vào chân bàn và chân hắn.
Lúc Tuyên Đé đứng lên vật nhỏ kia mất điểm tựa, “đông” một cái đụng vào dưới bàn sau đó từ từ lăn ra, lăn đến trước mắt mọi người.Không đợi An Đức Phúc trừng lớn đôi mắt, bởi vì thân mình quả cầu nhỏ tròn vo lại là đứa nhỏ thế nhưng trực tiếp lăn một đường từ bậc trên cùng ra ngoài một trượng xuyên qua ba bậc thang.
May mắn ban đêm mặc xiêm y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-sung/934996/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.