Chạng vạng ngày hôm sau, Hữu Thiên trở về Yên Vũ các.
.
Đứng ở ngoài, nhìn đại môn mà suốt bốn ngày bản thân không hề bước qua, Hữu Thiên thở dài một hơi thật sâu "Chuyện với Tuấn Tú, sớm hay muộn ta đều phải giải quyết, trốn tránh cũng không phải là biện pháp! Tuy bản thân ta đến tột cùng vẫn không biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường, nhưng ngày hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải làm Tuấn Tú tỉnh táo lại! Ta không thể để Tuấn Tú cứ như vậy chà đạp lên chính bản thân mình!"
.
Hữu Thiên vừa bước qua đại môn, thủ vệ trông thấy Các chủ trở về, vội vàng vấn an. Hữu Thiên chỉ lãng đạm gật đầu rồi đi thẳng vào trong. Quản gia đang ở tiền viện trông thấy chủ tử trở về, lấy làm kinh hãi, nhanh nhanh chóng chóng đi đến trước mặt gã.
.
"Các chủ, ngài đã về! Bởi trước đó không nhận được tin của ngài, cho nên Hữu Hoán thiếu gia và Tuấn Tú thiếu gia đã dùng cơm tối trước ạ! Ngài..."
.
"Không sao đâu, ta đã ăn ở ngoài rồi! Tuấn Tú đâu?" – Hữu Thiên tùy ý hỏi.
.
"Tuấn Tú thiếu gia hình như đang ở hậu viện luyện kiếm!" – Quản gia kính cẩn đáp lời.
.
"Ân, ta đã biết! Ngươi tiếp tục làm việc đi!" – Hữu Thiên khoát tay áo.
.
"Vâng!" – Quản gia lên tiếng sau đó ly khai.
.
Hữu Thiên đi qua tiền thính, hướng thẳng về phía hậu viện, từ đằng xa đã nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2246923/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.