Thân tâm bị vây hãm trong bóng tối, Tuấn Tú mơ hồ cảm thấy có một bàn tay ôn nhu đang lướt qua vầng trán cậu, lau đi mồ hôi. Ngay say đó, dường như còn có người từng chút từng chút một đút dòng nước ngọt ngào mát dịu, giúp giảm bớt sự nóng bỏng nơi cổ họng đang khô cháy của cậu.
.
Ai? Có thể là ai? Là ai đang chăm sóc ta? Là Hữu Hoán sao? Có khi nào... là Hữu Thiên?
.
Không!
.
Không thể là Hữu Thiên được! Ta đã quá huyễn tưởng vào giá trị của bản thân rồi! Hữu Thiên đã đi, huynh ấy đã lya khai! Sẽ không có chuyện Hữu Thiên quan tâm đến Kim Tuấn Tú, để ý xem ta cảm thấy thế nào, có bao nhiêu khổ sở, có thể hay không thương tâm, mệt mỏi đến mức thân tâm kiệt quệ? Ta có sinh bệnh, có thống khổ đến mức nào, Hữu Thiên đã và sẽ chẳng bao giờ quan tâm!
.
"Công tử thương tâm đến mức đó sao? Đã mê man mà lệ vẫn tuôn rơi?!"
.
Nghe được thành âm êm tai của nữ nhân, Tuấn Tú nhíu nhíu mày, vô thức rên rỉ, cật lực mở hai mắt. Sau giây lát mơ hồ, hình ảnh trước mắt không phải là Hữu Hoán, càng không phải là Hữu Thiên mà cậu ngày đêm tâm tâm niệm niệm, mà lại là Đầu bài1 cô nương của Bách Hoa lâu – Ngả Mẫn.
.
"Công tử tỉnh rồi?" – Trông thấy Tuấn Tú mở mắt, Ngả Mẫn không khỏi lộ ra tiếu ý "Công tử ấy, thực sự là rất đáng trách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2246954/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.