Bên trong thư phòng tại hậu viện Yên Vũ các, Hữu Hoán ngồi sau trác án1, nhìn từng chồng sổ sách bày trước mặt, ngơ ngẩn sững sờ.
.
Tuấn Tú ca đã ở lại Bách Hoa lâu hơn hai mươi ngày rồi!
.
Hữu Hoán đã nhiều lần đến tìm Tuấn Tú, và mấy lần sau cùng đến đó, cậu đã trông thấy Tuấn Tú thay đổi! Không còn bộ dạng say khướt tối ngày như ban đầu nữa, tinh thần của Tuấn Tú không những đã khá hơn rất nhiều, mà còn thường xuyên cùng Ngả Mẫn cô nương cười cười nói nói!
.
Hai người họ mỗi khi ở chung, thoạt nhìn... rất vui vẻ?!
.
Thực lòng mà nói, đã lâu lắm rồi ta... ta không được nhìn thấy Tuấn Tú ca mỉm cười vui vẻ như vậy?!
.
Hữu Hoán ơi Hữu Hoán, đáng lẽ ngươi phải thấy vui mừng mới đúng? Vì sao khi trông thấy Tuấn Tú ca cười, trong lòng lại vô giác cảm thấy ê ẩm như vậy? Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn hy vọng người khiến Tuấn Tú ca hài lòng chính là Phác Hữu Hoán, chứ không phải người nữ tử ở thanh lâu xuất thân ti tiện kia?
.
Thế nhưng, cho dù có thế nào đi chăng nữa ta cũng nên cảm tạ nữ nhân kia, cảm tạ nàng một lần nữa đã vực Tuấn Tú ca đứng đậy! Nếu như Tuấn Tú ca thực sự thích nàng, ta... ta cũng có thể giúp nữ nhân kia chuộc thân! Chỉ cần Tuấn Tú ca hạnh phúc, ta có thể giúp hai người để họ được ở chung một chỗ! Chỉ bất quá...
.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2246956/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.