Tịch dương tà tà, hoàng hôn nặng trĩu, đến khi tia sáng cuối cùng hoàn toàn khuất về phương tây để trời đất chìm vào bóng đêm, bên ngoài tường vâu của Minh trang, hiện lên một thân ảnh, cô tịch mà bi thương.
.
Ngẩng đầu nhìn tường vây cao cao bao bọc Minh trang, Hữu Thiên chỉ có thể cười khổ.
.
Ba tháng! Đã tròn ba tháng rồi! Đêm nào gã cũng tìm cơ hội "lẻn" vào Minh trang, đi tìm Tuấn Tú! Thế nhưng lần nào cũng giống nhau, mỗi lần Tuấn Tú đều dành cho Hữu Thiên nhãn thần dành riêng cho người xa lạ, song song hỏi một câu mà khiến gã đau đớn thấu tâm can...
.
Ngươi là ai?
.
Ngươi là ai? – Chỉ có ba chữ ngắn ngủi, thế nhưng chúng chẳng khác gì tam dao sắc bén chém lên trái tim ta, rồi găm sâu vào đó chẳng thể rút ra! Khiến trái tim không còn chỗ nào lành lặn mỗi giây mỗi khắc đều đau đớn đến không muốn hô hấp! Ta vốn tưởng rằng thời gian trôi qua, lâu dần sẽ thành tập quán, chỉ là vạn phần bất đắc dĩ không nghĩ rằng, một lần lại một lần càng khiến ta đau đớn càng sâu!
.
Hữu Thiên thậm chí đã sợ, sợ xuất hiện trước mặt Tuấn Tú, sợ nhãn thần xa lạ của cậu, sợ phải nghe thấy ba chữ thể hiện sự thật tàn khốc đó!
.
Ta thực sự không biết bản thân còn có thể kiên trì được bao lâu nữa, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, vậy mà tựa hồ hết thảy dũng khí ta còn sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247033/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.