"Ca! Có phải ta đã quên mất chuyện gì hay không?"
.
Quay trở lại Minh trang, Tuấn Tú với biểu tình đầy nghi hoặc, bắt đầu chất vấn mọi người.
.
Sau khi gặp Hữu Thiên trước Phẩm Minh cư, Tuấn Tú không còn tâm tư đi xem lễ hội nữa, trông đầu chỉ tràn ngập những lời gã đã nói "Ta có thể khẳng định bản thân chưa từng nhận thức nam tử kia! Thế nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lòng dạ ta lại dâng lên một loại cảm giác hết sức mạnh mẽ! Tựa như ta cảm nhận được trong trí nhớ, từng có sự hiện diện của người kia! Chỉ là không biết vì sao, bản thân lại quên! Hơn nữa, phản ứng né tránh của mọi người thực sự kiến ta chắc chắn thêm vài phần!"
.
"Đệ nói điều ngốc nghếch gì vậy? Nếu như đệ thực sự quên chẳng nhẽ bản thân đệ không nhận ra sao?" – Hi Triệt kiên quyết phủ nhận.
.
"Thế nhưng..."
.
"Được rồi Tuấn Tú! Người kia nhất định là nhận sai người, đệ không nên suy nghĩ nhiều như vậy!" – Duẫn Hạo cũng lên tiếng.
.
"Thế nhưng tất cả mọi người đều nhận ra người kia, không phải sao?" – Tuấn Tú nhíu mày quan sát tất cả một lượt "Không lý nà mọi người đều nhận thức mà một mình ta lại không biết người kia a?! Mấy ngày gần đây, ta luôn có cảm giác trong đầu như thiếu một thứ gì đó, mỗi ngày tỉnh dậy đều có cảm giác bản thân đã quên mất điều gì vô cùng quan trọng! Thế nhưng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247035/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.