Khi bốn người về đến Minh trang, đã là tối muộn.
.
Bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn đại môn to lớn vô cùng quen thuộc, trên gương mặt Tuấn Tú mơ hồ lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, như có như không.
.
"Năm ấy, khi ta theo Tại Trung ca đến Yên Vũ các, suốt bốn năm trời không một lần quay về Minh trang. Vào thời điểm quay trở lại, khi đứng trước đại môn, cảm giác của ta lúc ấy hoàn toàn bất đồng với hiện tại, tựa như đã trải qua mấy đời vậy! Có lẽ một phần cũng do ba năm trước khi rời đi, ta đã nghĩ cả đời này cũng không quay trở lại, thế nên cảm xúc lúc này, chẳng khác gì một người vừa cải tử hoàn sinh!"
.
"Chúng ta vào trong thôi! Phòng của đệ, ta vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ cho phép hạ nhân vào quét dọn mà thôi!" – Tại Trung đi đến bên Tuấn Tú, thanh âm vừa vui mừng vừa ôn nhu.
.
"Tại Trung ca, năm đó, khi huynh trở lại đây, đã có cảm giác gì?" – Tuấn Tú đột nhiên hỏi.
.
Nghe câu hỏi, Tại Trung không giấu được sửng sốt, sau đó thoáng cười khổ, thoáng nhìn về phía Duẫn Hạo vẫn còn đứng bên xe ngựa, thu thập đồ đạc, thanh âm như vọng từ một nơi rất xa, "Lúc ấy Duẫn Hạo vì cứu ta mà thân mang trọng thương, tánh mạng như chỉ mành treo chuông, ta còn có cảm giác gì khác, ngoài một mực hi vọng huynh ấy sẽ sống sót, chỉ đơn giản như thế mà thôi!"
.
Tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247061/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.