Rời khỏi sương phòng của Tại Trung, Tuấn Tú cũng không lập tức quay về phòng mình mà một mình tản bộ trong trang.
.
Tuy ngoài miệng, Tuấn Tú đã nói với Tại Trung rằng cậu không muốn níu kéo quá khứ nữa, thế nhưng sự thật lại không dễ dàng như vậy. Cho dù bản thân có cố gắng đến mức nào, tự huyễn hoặc ra sao, sau ba năm dài trốn chạy, Tuấn Tú vẫn không thể nào hoàn toàn lãng quên được Phác Hữu Thiên, người nam nhân duy nhất hiện hữu trong trái tim cậu!
.
Vừa nhớ đến tên của người ấy, tâm trí Tuấn Tú lập tức mất kiểm soát, để mặc cho thân ảnh quen thuộc đó chiếm cứ! Cho dù cậu có cố gắng khắc chế bản thân, muốn xóa thân ảnh đó khỏi suy nghĩ, thế nhưng ngoại trừ đau lòng cứ chậm rãi lan tràn ra, chẳng có kết quả gì.
.
Đợi đến khi giật mình bừng tỉnh, Tuấn Tú đã đi đến trước cửa sương phòng Hữu Thiên từng lưu lại ngày trước, bất ngờ trông thấy một thân ảnh cũng đứng đó tự lúc nào, chính là, bóng lưng đó cực kỳ giống gã!
.
Tuấn Tú nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác thân ảnh không hề nhúc nhích đang đứng trước mặt, trong lòng cuồn cuộn dâng lên ngàn vạn cảm xúc vô cùng phức tạp. Nam nhân nọ tựa hồ cũng cảm giác được sự tồn tại của Tuấn Tú, chậm rãi xoay người lại.
.
Nhìn đối phương quay người, Tuấn Tú cảm giác nhịp hô hấp của chính mình đã ngừng lại, chỉ có điều, hình ảnh đôi mắt tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247062/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.