Tiết trời thu của phương Bắc luôn đặc biệt thâm trầm, mặc dù không giống với sự rét buốt thấu xương khi mùa đông chiếm cứ, thế nhưng khắp chốn đều mơ hồ có cảm giác lạnh tận tâm can.
.
Tuấn Tú ngồi trong trù phòng nhìn bếp lò nóng rực, bên trên đang đun một ấm thuốc, thỉnh thoảng cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa phùn kéo dài từ rạng sáng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mưa càng khiến ngày thu nơi đây tăng thêm vài phần hàn ý.
.
Tối hôm qua Tuấn Tú cơ hồ trằn trọc cả đêm, miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện...
.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Bí Kỳ, đó cũng là một chiều cuối thu! Khi đó Tuấn Tú sau quá nhiều ngày say rượu tầm hoan, bệnh căn trong cơ thể cứ thế phát tác không thể khống chế, thường xuyên đau ngực ho khan, những lúc nghiêm trọng còn nôn ra máu!
.
Chính là Bí Kỳ đã nói gã có biện pháp giúp Tuấn Tú chữa bệnh, lại còn cả ngày vì cậu nấu thuốc, vì cậu chuẩn bị cơm được phối với thuốc một ngày ba bữa đều đặn... Duy trì như vậy, sau gần một năm điều dưỡng, rốt cuộc bệnh căn trong người Tuấn Tú mới được được trừ tận gốc!
.
Hiện tại ngẫm lại, phương thuốc kia chỉ sợ là Chính Thù ca đã đưa cho gã! Bởi năm đó khi cậu dứt khoát rời khỏi Minh trang, Chính Thù trước đó đã đưa ra một phương thuốc, thế nhưng Tuấn Tú lúc đó căn bản không đặt nó trong lòng, cũng không coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247121/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.