Ngay đêm đó, Hữu Thiên đã tỉnh lại, sau ba ngày nghỉ ngơi ở phân đường, đợi thân thể có chút chuyển biến khả quan gã mới cùng mọi người quay về Minh trang tĩnh dưỡng.
.
Điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là kể từ lúc Hữu Thiên tỉnh lại, Tuấn Tú ngay cả một câu chất vấn cũng không nói, cũng chẳng hề hờn dỗi không thèm để ý. Từ sáng đến tối đều săn sóc chiếu cố gã từ uống thuốc đến nghỉ ngơi, bất quá, cậu rất hiếm khi mở miệng nói chuyện. Đối mặt với một Tuấn Tú bình tĩnh dị thường như vậy, Hữu Thiên ngược lại, càng thêm lo lắng bất an.
.
"Ta tình nguyện thấy Tuấn Tú giận dữ với ta, lớn tiếng chất vấn ta, chứ không phải loại phản ứng bình tĩnh đến xa cách thết này!"
.
Dựa lưng vào thành giường, Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú thu dọn chén thuốc chuẩn bị rời đi, mày gắt gao nhíu lại.
.
Mấy ngày qua, Tuấn Tú luôn hành động như vậy! Hàng ngày đều đúng giờ mang thuốc đến giúp Hữu Thiên uống, sau đó lập tức rời đi, thời gian lưu lại ngắn không tưởng được, thậm chí không chịu nói dù chỉ một lời.
.
Hữu Thiên đã sớm muốn giải thích mọi chuyện, thế nhưng Tuấn Tú lại không cho gã cơ hội. Với tình trạng hiện tại, Hữu Thiên rất khó để mở miệng nói chuyện, sở dĩ cứ theo thói quen viết ra giấy, thế nhưng gã còn chưa dừng bút, người đã rời đi! Tình cảnh này cứ lặp đi lặp lại, thực sự khiến gã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247119/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.