Trong tẩm điện không một tiếng động, nửa khuôn mặt của Ngu Ấu Ninh áp vào gối mềm màu xanh.
Chăn gấm cuộn tròn trước ngực, hơi thở bình yên ấm áp. Bàn tay trắng nõn, có lẽ vì vừa ngủ, trên tay Ngu Ấu Ninh không còn đeo vòng tay nào.
Cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo, trong suốt.
Ba ngàn sợi tóc đen xõa trên cánh tay ngọc ngà, giống như những sợi tóc đã quấn quanh ngón tay Thẩm Kinh Châu trước đó.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu dần tối lại, bỗng nhớ đến lời tự lẩm bẩm của Ngu Ấu Ninh trước đó, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Hắn lần đầu tiên thấy có người chân thành như vậy, cầu nguyện cho mình trường thọ trăm tuổi, chỉ vì để được ở bên cạnh ăn ké uống ké.
Trong cung ai cũng có mong cầu, hoặc cầu tài hoặc cầu quyền, nhưng điều Ngu Ấu Ninh cầu xin thì không khỏi khác với người thường.
Chuỗi hạt nhỏ bằng gỗ tử đàn rơi xuống mặt Ngu Ấu Ninh. Tràng hạt lạnh lẽo chạm vào da cộm người, Ngu Ấu Ninh đang say giấc bỗng nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Nàng dịch chuyển nửa tấc, hơi ấm phả vào cổ tay Thẩm Kinh Châu, nửa khuôn mặt áp vào tay áo Thẩm Kinh Châu.
Không nhúc nhích.
Hương thụy lân từng đợt nhè nhẹ quấn quanh trong màn trướng, không chừa một chỗ nào.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu hơi thay đổi: “Ngu Ấu Ninh.”
Có lẽ nghe thấy tên mình, Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt nhắm chặt không mở ra nửa phần.
Thẩm Kinh Châu giọng trầm xuống: “Buông ra.”
Giọng Thẩm Kinh Châu cố ý hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thai-kieu-nhu-doan-tu/2552629/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.