Mưa thu kéo dài, Thẩm Kinh Châu cùng Thừa tướng đã mật đàm trong ngự thư phòng suốt một đêm.
Khi sắc trời sáng tỏ, Thẩm Kinh Châu mới ngồi ngự liễn trở về cung Càn Thanh.
Âm thanh từ tháp chuông xa xa vọng lại, tiếng chuông buổi sáng nặng nề ngân vang.
Một đêm không ngủ, trên trán của Thẩm Kinh Châu phủ vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.
Đa Phúc nhẹ tay nhẹ chân mang đến cho Thẩm Kinh Châu một bát canh nhân sâm, rồi lặng lẽ lui ra.
Cung Càn Thanh sáng như ban ngày, hương thụy lân từ lò gốm xanh mờ ảo bay xa.
Thẩm Kinh Châu một tay chống trán, hàng mi dài rũ xuống dưới mí mắt.
Ngón tay cong cong gõ nhẹ lên mép bàn, đột nhiên, đầu ngón tay dường như chạm phải một vật tròn tròn.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu nghi ngờ nâng mắt.
Ánh mắt lạnh lùng phản chiếu ánh nến trong điện, sau đó là hai hạt dẻ đã nguội.
Vỏ hạt dẻ màu nâu đen bọc lấy phần thịt hạt vàng ươm, chỉ tiếc rằng hạt dẻ đã để trong cung Càn Thanh cả một đêm, sớm không còn hương vị thơm ngon như lúc mới ra lò.
Nhớ đến việc Ngu Ấu Ninh dùng lồng xông của hắn nướng hạt dẻ, từ cổ họng của Thẩm Kinh Châu bật ra một tiếng cười nhạt.
Hạt dẻ trong lòng bàn tay rộng lớn của hắn xoay tròn.
Con ngươi tối đen của Thẩm Kinh Châu mờ mịt không rõ.
Sau một lúc, hắn đứng dậy đi về phía giá để đồ, tùy tay lấy chiếc hộp gỗ sơn mài màu hồng từ trên giá.
Hộp mở ra, hai hạt dẻ tròn lăn xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thai-kieu-nhu-doan-tu/2552667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.