Vào đúng đêm Giao thừa, Nhan Trăn hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng.
Đường phố được trang hoàng rực rỡ, pháo nổ đì đùng.
Cô quấn chặt áo khoác lông vũ, tay xách đầy đồ Tết bước vào nhà thì mâm cơm đã được dọn đầy bàn.
Người đầu tiên ra đón cô là Nhan Vũ.
Trên tivi đang chiếu hoạt hình gay cấn, nghe tiếng mở cửa, Nhan Vũ từ ghế sofa nhảy phắt xuống, vui vẻ chạy tới trước mặt cô, ngoan ngoãn gọi: “Chị ơi.”
Nửa năm không gặp, cậu bé đã bốn tuổi, cao gần bằng nửa người lớn.
“Cao lên nhiều rồi đó.” Nhan Trăn xoa đầu em, mỉm cười.
Nhan Vũ ngoan ngoãn để chị vò đầu, ngại ngùng cười.
“Trăn Trăn về rồi à? Mau vào gói sủi cảo nào!” Từ trong bếp, Nhan Thác nghe tiếng động liền ló đầu ra gọi, giục Viên Huệ.
“Ôi dào, biết rồi biết rồi.” Viên Huệ đáp rối rít.
Một lát sau, một đĩa sủi cảo nóng hổi ra lò. Trong lúc đó, Nhan Vũ vẫn ríu rít bên Nhan Trăn, hỏi đủ thứ chuyện:
Diễn viên có bay được không? Có thật sự biết cưỡi kiếm như đại hiệp không? Có võ công bí kíp rồi có thể tung hoành giang hồ thật à? Yến tiệc Mãn Hán có phải ăn hết mọi món không? Phun máu là cà chua phải không?...
Cậu bé vừa tưởng tượng vừa hỏi, YNhan Trăn thì vừa cười vừa đáp từng câu một.
“Cơm tất niên xong rồi, Nhan Trăn, Nhan Vũ mau lên bàn ăn.” Viên Huệ bày bát đũa, giục.
Nhan Thác cũng cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong rồi nói tiếp.”
Hai chị em nắm tay lên bàn ăn. Một bàn đầy món ngon: gà, vịt, cá, thịt, cháo… không thiếu gì.
“Đầu năm mới, khí tượng mới. Năm mới Yên Vũ phải khỏe mạnh, mau lớn. Nhan Trăn thì công việc suôn sẻ, đạt nhiều thành tựu. Chú và thím luôn ủng hộ mọi quyết định của cháu. Còn gia đình ta – cầu mong sum vầy, năm nào cũng có hôm nay, năm nào cũng có giờ phút này.”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện về tương lai.
Cả nhà ríu rít vui vẻ, tiếng cười đầm ấm.
Thời gian là điều kỳ diệu, nó luôn có thể xoa dịu vết thương, nhưng cũng chẳng thể xóa sạch.
Vết cũ chưa lành, lại thêm vết mới.
Dần dần, người ta cũng quen, rồi mọi thứ rơi vào yên tĩnh – không sóng gió.
Còn những vết sẹo mưng mủ thì chỉ có bản thân mới biết.
Sau bao sóng gió bên ngoài, Nhan Trăn bỗng không còn kỳ vọng gì nhiều.
Với gia đình, cô nghĩ chỉ cần bình an sống qua ngày là đủ, như hiện tại cũng được rồi.
Ít nhất là cô đã nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, trời chẳng chiều lòng người.
Chuyện xảy ra rất đơn giản và trùng hợp – đúng lúc chú và thím vào bếp lấy rượu, điện thoại của Nhan Thác vang lên.
Thấy tên quen thuộc trên màn hình, Nhan Trăn nhìn bóng hai người rồi chần chừ một chút, bắt máy.
Khi tự mình nghe điện của Nhan Huy, tay cô run rẩy. Cô cũng không rõ mình đang nghĩ gì.
Có lẽ vì thời gian quá lâu, muốn thử một lần; hoặc vì đã suy đoán quá nhiều, không muốn tiếp tục đoán mò nữa.
Con người mỏi mệt khi phải sống mãi trong sương mù, chẳng bằng đối mặt thực tại.
“Tháng này sao vẫn chưa có động tĩnh gì?” – giọng Nhan Huy vang lên gấp gáp.
Không nghe thấy trả lời, ông ta tưởng Nhan Thác đã đồng ý:
“Tôi biết ngay là chú sẽ đồng ý để tôi đón Nhan Trăn về mà! Gần đây tôi và chị dâu chú cũng không ổn, Trăn Trăn về là tốt cho cả hai bên, ai cũng có lợi. Chú thì cứ yên tâm làm việc, chăm Nhan Vũ là được. Có Trăn Trăn giúp tôi thì nhẹ gánh lắm. Để con bé nghỉ cái công việc chẳng ra sao đó đi, ở nhà làm cô giáo, kiếm tiền lo cho nhà. Vậy là tốt cho cả hai bên. Quyết vậy đi, tôi gọi cho con bé ngay…”
Nói xong, ông ta hí hửng tắt máy.
Nhan Trăn sững sờ một lúc, rồi thấy kiệt sức.
Lằng nhằng bao năm, rốt cuộc lại quay về cái kết cũ.
Lại một lần nữa bị vứt bỏ.
Gần mười năm trôi qua, vẫn là kết cục ấy.
Hạnh phúc như một bến bờ mãi chẳng thể tới.
Cô đột nhiên thấy quá mệt mỏi, chẳng muốn tiếp tục nữa.
“Rượu đến đây rồi!” – Nhan Thác và Viên Huệ quay về, tay cầm rượu và ly.
“Uống chút thôi, lấy may đầu năm.” Viên Huệ rót rượu cho từng người, Yên Vũ thì được rót nước cam.
Rượu ngon, món ngon, năm mới.
Nhìn chú thím vẫn vui vẻ chẳng biết gì, Nhan Trăn thầm nghĩ: họ đã thỏa thuận gì chăng? Để cô quay về?
Phải mang tâm lý thế nào mới có thể cười, chúc tụng và nấu cơm cho cô trong hoàn cảnh thế này?
Nhan Trăn không muốn tìm hiểu nữa.
Cũng từng nghĩ sẽ hỏi cho rõ, nhưng giờ thì chẳng còn cần thiết.
Bản thân cô vì muốn giữ gìn tình cảm này mà cố gắng, thật là nực cười.
Nghe giọng Nhan Huy, có vẻ hai người đã đồng ý.
Mà mới nãy thôi, cô còn thật lòng cảm thấy “như vậy cũng được”.
Thật châm biếm.
Đây có tính là một sự phản bội không? Yên Trinh không biết.
Chỉ cảm thấy, tình cảm cô cẩn thận gìn giữ gần mười năm – phút chốc tan biến.
Cô không cầm ly rượu, đưa điện thoại trả lại cho chú, mặc kệ tiếng gọi sau lưng mà rời khỏi nhà.
Thật sự mệt mỏi. Rất mệt.
Lần đầu tiên Nhan Trăn bộc lộ sự “bướng bỉnh” trước mặt chú thím.
Trong lòng, điện thoại lại rung.
“Nhan Trăn à, là ba đây.” Giọng người đàn ông ở đầu dây kia đã già đi nhiều.
“Ba với chú con đã bàn bạc rồi, năm nay đón con về nhà. Công việc đó không ổn định, vất vả, không có tương lai, nghỉ đi. Không cần sống nhờ người khác nữa, ba đến đón con.” Giọng ông nghẹn ngào: “Cả nhà mình cuối cùng cũng đoàn tụ rồi!”
Nhan Trăn im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:
“Cả nhà? Vậy cách mọi người đối xử với người một nhà là thế này à? Muốn giữ thì giữ, chán thì đuổi đi, cần thì lại đón về? Với kiểu gia đình như thế mà gọi là ‘cả nhà’ sao?”
Giọng cô đã chẳng còn cảm xúc: “Không cần phiền mọi người sắp xếp nữa. Con không theo ai hết. Con tự lo cho mình. Kết quả này là công bằng rồi chứ? Mọi người cũng vừa lòng rồi phải không?”
Nhan Huy im lặng, có phần xấu hổ:
“Trăn Trăn, ba không có ý đó, ba thật sự rất cần con. Nếu con thật sự không muốn thì thôi…”
Vừa dứt lời, giọng phụ nữ bên kia điện thoại liền chửi bới om sòm.
Nhan Trăn không muốn nghe thêm, liền cúp máy.
Đêm Giao thừa náo nhiệt, còi tàu hú vang, Yên Trinh bước lên chuyến tàu đi ngược hướng mọi người.
Cô không hiểu nổi.
Tại sao kết quả luôn là như thế này?
Khát khao một chút tình thân… là sai sao?
Thật sự mệt rồi.
Một chuyện để canh cánh suốt gần mười năm, thật sự là quá lâu.
Căn phòng nhỏ vắng lặng.
Lục Mạn về quê ăn Tết, đêm Giao thừa này chỉ còn Nhan Trăn một mình.
Cô bật đèn, chuyển kênh TV sang chương trình Xuân Vãn.
Tiếng hài kịch vang vọng trong nhà, không khí lễ Tết ngập tràn, cũng không đến nỗi cô đơn.
Vào phòng ngủ, cô mở tủ quần áo, thay đồ ở nhà.
Chợt thấy hai hộp thực phẩm chức năng nằm bên tủ – thứ mà chú thím đã nhờ Lục Mạn mang đến từ hồi cô còn đi đào tạo.
Nhan Trăntừng để ở Á Tinh, sau lại đem theo về đây, nhưng vẫn chưa mở ra lần nào.
Cô mở hộp, thấy ngay mảnh giấy nhỏ:
Chữ viết chỉnh tề, ngay ngắn.
Nhan Trăn nhìn tờ giấy, khẽ thở dài.
Cô mở hộp bột dinh dưỡng, định pha uống. Nhưng vừa nhìn thấy hạn dùng ở đáy hộp, bỗng bật cười.
Hết hạn rồi.
Hết hạn rồi đó.
Nhan Trăn vừa cười… vừa khóc.
Minh Tịch Studio
Sau Tết, nhân viên vừa đến đủ, còn chưa ổn định chỗ ngồi thì Thi Cẩn Hoài nhận được một tin tố cáo.
Người tố cáo nói mình là người trong nội bộ Á Tinh.
Nội dung tố cáo cho rằng, việc Á Tinh tuyên truyền cho “Oán Thế Từ” chỉ là giả tạo, tất cả xuất phát từ ân oán giữa Đường Lạc và Á Tinh.
Đường Lạc đã sớm từ chối quay phim này, chuyển sang dự án của đạo diễn lớn khác.
Còn Á Tinh hai tháng qua vẫn cố tình quảng bá dàn diễn viên cũ, thực ra là mánh khóe truyền thông.
Lý do buổi họp báo bị hoãn là vì chưa đạt được thỏa thuận với Đường Lạc.
Tuy cuối cùng đã chốt thời gian họp báo vào ngày mai, nhưng Á Tinh muốn Đường Lạc tuyên bố vì "kẹt lịch trình" nên không tham gia, trong khi cô ấy không muốn làm vậy.
Phim bị cướp vai đã đành, lại còn phải làm người lót đường, ai mà chịu được?
Thi Cẩn Hoài vốn không mặn mà với tin phim truyền hình. Nhưng nếu liên quan đến Á Tinh và Đường Lạc thì lại là chuyện khác.
Gần đây Đường Lạc đang nổi, Á Tinh lại ra sức đẩy phim “Oán Thế Từ” – chẳng theo thì quá ngốc.
Nhưng nếu chỉ nói chuyện hợp đồng và vai chính thì nhàm chán quá.
Thi Cẩn Hoài khẽ cong môi cười...
Khi Đường Lạc vừa rời khỏi buổi đấu giá từ thiện, đã bị phóng viên vây kín.
Ban đầu cô tưởng là tranh hoặc thư pháp mình bán có vấn đề – dù sao cũng không phải do chính tay vẽ.
Nghe phóng viên hỏi, cô mới nhẹ nhõm.
Thì ra là Minh Tịch Studio tung tin Á Tinh lừa gạt công chúng.
Hiện chưa gây bão, Đường Lạc cũng chẳng muốn can dự.
Cô nghĩ để Á Tinh tự lo phần dọn dẹp, mình xem náo nhiệt cũng được.
“Có nguồn tin cho rằng lần này chị không phải vai chính ‘Oán Thế Từ’, đúng không?”
“Tại sao chị không tham gia?”
“Chị nghĩ không có chị, phim có vượt được ‘Việt Nhân Ca’ không?”
“Không nhận vai lần này có phải ám chỉ chị và Á Tinh cắt đứt quan hệ?”
“Chị đã nghĩ đến việc giải ước chưa?”
Các phóng viên hỏi dồn dập, Đường Lạc chỉ cười, không đáp.
Trợ lý nhanh nhạy ngăn phỏng vấn, kéo cô rời đi.
“Có thông tin nội bộ nói chị tự ý nhận phim, coi thường công ty nên bị cấm đóng ‘Oán Thế Từ’, có thật không?” – Thi Cẩn Hoài vừa lên tiếng, cả đám nhà báo im bặt.
Tự ý nhận phim – vi phạm hợp đồng, công ty nào cũng cấm.
Nếu là thật, nhân phẩm của Đường Lạc… cần xem lại.
Đường Lạc lập tức dừng cười.
Thông tin nội bộ à? Á Tinh đúng là không chừa đường sống. Vậy thì cùng xuống nước đi.
“Đúng là lần này tôi không đóng vai chính.”
“Công ty từng nâng đỡ tôi rất nhiều, tôi rất trân trọng. Vai chính lần này, tôi cũng từng cố gắng tranh thủ. Nhưng bây giờ nhân tài quá nhiều, tôi cũng không có quyền gì để công ty chọn tôi.
Tôi rất tiếc, cũng không hiểu vì sao công ty vẫn quảng bá là dàn diễn viên cũ. Tôi chẳng có gì để nói.
Xem như tôi tận sức lần cuối vì công ty.
Diễn viên bị thay vai cũng là chuyện thường. Mong fan đừng vì tôi mà buồn. Hết hợp đồng rồi, tôi sẽ chính thức rời Á Tinh, hy vọng gặp được công ty mới tốt hơn.
Dù thế nào, vẫn mong mọi người ủng hộ ‘Oán Thế Từ’. Tôi mãi biết ơn.”
Lời vừa nói ra, phóng viên lập tức bùng nổ.
Thông tin quá lớn.
Dù cô nói mơ hồ, nhưng phóng viên dày dạn đều hiểu rõ:
Bóng gió chê nữ chính mới có "chống lưng", chê công ty vô tình bỏ rơi, dùng tên tuổi cô để hút nhiệt – quá hôi hám.
Mà Đường Lạc lại nói bằng giọng chân thành, bao dung, như thể vì công ty mà âm thầm chịu đựng – khiến người nghe xúc động.
Thế là chuyện thay vai bị đẩy lên cao trào.
Các nhà báo ấn máy chụp lia lịa.
Còn thật giả – thì để khán giả tự đoán.
Đêm đó, Minh Tịch Studio tung tin bài nêu đích danh Á Tinh với hàng loạt cáo buộc:
– ngược đãi diễn viên,
– lợi dụng độ hot,
– dùng quan hệ cá nhân chọn diễn viên.
Kèm theo phát ngôn xúc động của Đường Lạc – hiệu quả không cần bàn.
Chưa đầy nửa tiếng, các hashtag đồng loạt bùng nổ:
#ĐườngLạcÁTinh
#ÁTinhBánhBaoMáu
#VaiChínhOánThếTừ
#ÁTinhLạmDụng
#TẩyChayÁTinh
Thi Cẩn Hoài nhìn bảng hot search, hài lòng nở nụ cười.
Nhịp điệu rất ổn, đúng như dự tính. Lượt xem cũng cao, hốt trọn.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ – mười giờ tối, mọi thứ vừa đẹp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.