Chủ nhiệm Trương vừa nghe Phó Cửu nói như vậy, lập tức nổi giận: “Được lắm! Phó Cửu, xem như cậu lợi hại. Trường học của chúng tôi không quản lý được loại học sinh như cậu. Cậu nghe rõ cho tôi, kể cả mẹ cậu đến cầu xin tôi cũng không được. Rác rưởi như cậu chẳng có ai thèm giúp đỡ cả!”
Tít tít...!
Điện thoại bị ngắt.
Lúc này Hạ Hồng Hoa mới phản ứng, lôi kéo cánh tay của Phó Cửu.
Tuy rằng Phó Cửu là nữ sinh, dáng người lại cao hơn một mét bảy, so với Hạ Hồng Hoa béo lùn ục ịch cao hơn một cái đầu.
“Con đứa nhỏ này! Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy!” Hạ Hồng Hoa rất sốt ruột, đến cả tức giận cũng quên đi, lại muốn cúi đầu cầm điện thoại gọi thêm một lần nữa.
Phó Cửu ôm chặt eo bà, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ, trường học tốt hay không tốt cũng không sao cả, người không cần phải như vậy.”
Tay Hạ Hồng Hoa định gọi điện thoại dừng lại, phải biết rằng đứa con gái này đã lâu không gọi bà là mẹ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai người vừa gặp mặt là cãi nhau đến ầm ĩ.
Bà biết con gái không muốn gặp bà, cũng không muốn bị bà đưa đến trường học.
Hôm nay lại lên tiếng gọi bà là mẹ, giống như những chuyện của nhiều năm trước...
Thậm chí Hạ Hồng Hoa có chút không thể tin được lỗ tai của chính mình.
Phó Cửu cười cười với bà, nghoảnh mặt nói với người đang đứng sau lưng cô: “Mẹ của tôi còn chưa ăn cơm, cậu đi gọi dì làm vài món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969158/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.