Ăn xong một nồi lẩu, Phó Cửu cực kỳ thỏa mãn, vừa muốn hẹn đại thần ngày mai gặp đã nghe người nọ chậm rãi mở miệng: “Tôi sai người chuẩn bị sách vật lý đầy đủ rồi, chúng ta học bổ túc từ hôm nay trở đi.”
Phó Cửu trời sinh có mâu thuẫn với vật lý, bàn tay chống hàm dưới của mình, bộ dáng ăn chơi trác táng cười: “Tốc độ nhanh như vậy, hiệu suất học tập sẽ không tốt.”
“Trường học của cậu chỉ còn chưa tới bảy ngày nữa sẽ bắt đầu thi tháng. Cậu cảm thấy bằng năng lực học tra của cậu, không học bù cấp tốc thì môn vật lý có thể đạt tiêu chuẩn sao?” Tần Mạc cầm lấy cây bút máy, sườn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ, giọng nói nhạt phảng phất như đang trần thuật lại một sự kiện có thật.
Nhưng mặc dù là như thế, Cửu gia của chúng ta vẫn cảm giác được mình bị công kích.
Phó Cửu không khỏi bắt đầu tự hỏi bản thân, cô tìm ai dạy mình học thêm cũng được mà, vì cớ gì lại cố tình tìm đại thần chứ...
“Ăn no rồi thì đi lên lầu cùng tôi, đàn ông không cần phải cọ tới cọ lui như vậy.” Tần Mạc mặc áo dệt kim mỏng nhạt màu, một tay cắm vào túi quần, không còn khiến người ta cảm giác áp bách nặng nề, chính là vì nguyên nhân đó mà Phó Cửu mới không tiếp tục trêu chọc được.
Đại thần quá thanh trần thoát tục, không cẩn thận một chút sẽ bị khuôn mặt kia hấp dẫn.
Ở thời cổ đại, người ta nói hồng nhan họa thủy không phải là không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969491/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.