Phó Cửu nghe vậy, duỗi hai tay ra, áo đồng phục khoác nửa đáp, chọn mày đẹp, tư thế vô cùng soái khí tà nịnh: “ Anh Mạc, anh xem em công như vậy, làm sao có thể nằm phía dưới người khác được.”
“Nơi đó đều giống nhau.” Tần mạc đem những cuốn sách đó tùy ý ném tới một bên, ung dung nói: “Một bộ dáng xinh đẹp mà lại bị người khác đè xuống dưới.”
Phó Cửu:……
Cô thật sự không thể đem những lời này trở thành khích lệ a!
Kỹ thuật mắng người của Đại thần, thật là có thể làm người khác nội thương.
“Em toàn xem những thứ như vậy, trách không được em thi toàn quốc đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.” Tần mạc một thân vàng ngọc lập tức đứng dậy, tay trái đút túi quần, con ngươi tràn ngập trào phúng đối thiếu niên đối diện: “Nếu em thích như vậy, buổi tối hôm nay sẽ làm mười đề, mỗi một đề đọc một lần tiền tam trang. “
Tiền tam trang…… Mười đề……
Kia cũng đến đọc ba mươi trang!
Phó Cửu khóe miệng nhếch một chút, đi theo nở nụ cười, mượn cớ nói: “Việc này sẽ chiếm dụng thời gian dạy học của anh Mạc mất, em vẫn nên từ bỏ thì hơn, tuy rằng em thực thích, nhưng là em có thể lén lại xem. “
“Thật đúng là hiểu chuyện. “Tần mạc gợi lên môi mỏng, cười như không cười, lạnh lùng nói:” Bất quá, ai nói cho em biết thời gian em chiếm dụng của anh chính là thời gian dạy học? Đó đều là chuyện xưa, ngày thường sinh hoạt đều đã gian khổ như vậy, thời điểm đọc sách nên thả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969628/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.