Thịnh Mẫn hơi nhíu mày, vô cùng cẩn thận đánh giá Lý Huyền. Nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn bảng quảng cáo phía sau mình.
“Cậu không biết cái mặt này sao?” Lý Huyền thấy động tác của người đối diện trong lòng không khỏi khẩn trương. Đừng bảo có người thứ ba nữa đấy nhé, “…Cậu không phải Thịnh Mẫn?”
“Là tôi.” Thịnh Mẫn chậm rãi trả lời.
Lý Huyền thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đứng lên được không?”
“Được.”
Lý Huyền nhìn cậu thế nhưng Thịnh Mẫn trả lời câu này xong vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng nói thêm câu gì. Lý Huyền không khỏi thúc giục: “Cậu đứng dậy xemn nào.”
“Đứng dậy làm gì?”
Ánh sáng từ ngọn đèn đường từ trên cao đổ xuống, Thịnh Mẫn nhìn Lý Huyền, khuôn mặt mê man vô tội. Trong chốc lát, Lý Huyền cảm thấy khuôn mặt trước mắt không giống chính mình.
“Không làm gì cũng phải đứng dậy.” Lý Huyền ho khan một tiếng, “Cậu định qua đêm ở đây đấy à? Dù sao cũng phải đổi chỗ tâm sự chứ.”
“Tâm sự gì cơ?”
Lý Huyền nghe vậy hơi nhíu mà, cảnh giác giơ một ngón tay lên: “Mấy đây?”
“Một.” Thịnh Mẫn nhìn anh một cách khó hiểu.
“Còn chưa ngốc. Tôi còn tưởng não bị chấn động rồi chứ.” Lý Huyền thiếu kiên nhẫn, xuống xe lôi kéo Thịnh Mẫn dậy, “Tâm sự về cậu, tâm sự về tôi, tâm sự về chúng ta phải làm sao bây giờ.”
Thịnh Mẫn lắc lư một chút mới đứng vững được, suy nghĩ một lúc: “Cho nên chúng ta bây giờ là,” cậu cân nhắc một lúc, tìm ra một từ đã từ thấy qua trong lúc đọc kịch bản: “…Hoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/1074580/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.