Sau khi Thịnh Mẫn về lại thành phố N, Lý Huyền cứ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn, những ngày này như sắc nắng ánh kim của mùa thu, một phút, một ngày, một tuần, chớp mắt đã qua đi.
Thịnh Mẫn dậy sớm, ngồi bên mép giường thay đồ, tối qua Lý Huyền ngủ muộn, nghe thấy tiếng động, anh mơ mơ màng màng, vô thức sà qua ôm lấy eo cậu: “Em sắp đi rồi à?”
“Anh ngủ thêm chút nữa đi, trong nồi có canh gà hoành thánh, lúc dậy anh nhớ phải ăn rồi hẵng đến công ty đó…” Thịnh Mẫn dịu dàng nói, thấy Lý Huyền không đáp, cậu khom người, hôn lên gò má đang để hé ra khỏi chăn: “Đã nhớ chưa? Em đi đến phòng thu nha.”
Nhưng Lý Huyền lại không buông tay, anh nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên, anh gối đầu lên đùi cậu, dụi vào eo cậu. Trời lạnh rồi, Thịnh Mẫn mặc áo len mềm mại, bông bông: “Hôm nay thu âm đến mấy giờ xong vậy, anh đến đón em.”
“Chắc là tầm bảy giờ… Anh đến đón em à? Hôm nay không tăng ca hả?”
Lý Huyền lắc đầu, giọng nói biếng nhác: “Hôm qua hệ thống xuất hiện lỗi, đã sửa xong rồi… Có tăng ca hay không, cũng không phải do anh quyết định. Đến tối anh đi xem kịch nói với em được không? Vở diễn tối qua em coi không phải vở mà hôm nay diễn mà.”
“Vì để cho đáng với tấm vé của anh, một tuần em đi coi kịch đến ba lần, đâu phải tối qua em mới đi coi… Sao hôm nay anh có hứng thú vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/527893/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.