Sở Uyên nghe vậy nhíu mày: ” Ôn dịch?”
” Đây là cách lý giải duy nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tài vật trên thuyền không hề bị hao tổn, cũng không phải bị hải tặc sát hại. Có thể khiến cho nhiều người như vậy mất mạng cùng một lúc, chắc có lẽ cũng không phải chỉ là chứng bệnh tầm thường, nếu đợi vài ngày nữa ngư dân của Ly Kính quốc này phát hiện ra chiếc thuyền, hậu quả của nó chắc chắn chúng ta không thể nào lường được.”
Sở Uyên hỏi: ” Ngươi thì sao?”
” Luyện xong Bồ Đề tâm kinh, chính là bách bệnh bất xâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mau ăn mấy viên thuốc kia vào đi, sau đó trở về tắm rửa thật kĩ, nơi này cứ giao cho ta là được.”
Sở Uyên vẫn rất lo lắng: ” Ngươi thật đúng là không có việc gì chứ?”
” Ta sợ ngươi gặp chuyện không may.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: ” Lúc nãy đã bảo đứng đợi ngoài kia rồi mà, tại sao lại tự mình chạy lên thuyền?”
Sở Uyên có chút tức giận:” Bởi vì ngươi đã ở trên này suốt nửa canh giờ!” Một chút động tĩnh cũng không có, còn tưởng là bị nữ quỷ nuốt!
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, đáp: ” Bởi vì thuyền lớn.” Phải kiểm tra từng chỗ từng chỗ một.
Sở Uyên ăn mấy viên thuốc, nhìn Đoạn Bạch Nguyệt quay trở lại chiếc thuyền. Một lát sau, trên thuyền bốc lên một trận khói lửa hừng hực dữ dội, hầu như chiếu sáng cả nửa trời đêm.
Hai người trở lại trên thuyền, mọi người rất nhanh liền rời xa hoang đảo. Khi về tới tiểu viện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674219/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.