Sở Uyên cảm thấy lần này mình đã ngủ một giấc thật sâu thật sâu, dường như mơ thấy vô số giấc mộng đứt quãng, lúc tỉnh lại cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tiếng sóng biển vỗ rì rào rì rào bên ngoài cửa sổ, tia nắng chiếu xuống cát vàng đẹp long lanh.
Đoạn Bạch Nguyệt đang ở trong phòng bếp sắc thuốc, múc ra mang tới phòng Sở Uyên thì thấy trong phòng chỉ có một người, Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: ” Vương gia, Hoàng thượng vừa mới ra ngoài rồi.”
” Ra ngoài?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy nhíu mày: ” Phong hàn còn chưa khỏe, ra ngoài làm chi?”
Tứ Hỉ công công nói: ” Ăn điểm tâm, Hoàng thượng đã phân phó, không cho phép ai theo tới, nói muốn ra chợ đi dạo một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, bỏ chén thuốc xuống rồi cũng ra chợ.
Sở Uyên ngồi trong quán mì sợi, đang cầm muỗng đảo qua đảo lại trong chén.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hắn.
Sở Uyên nhìn thoáng qua hắn, hỏi: ” Ngươi tới làm cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: ” Muốn ăn cái này thì để ta giúp ngươi mua về, cần gì phải tự mình chạy đến đây?”
” Trong phòng quá buồn bực.” Sở Uyên nói.” Đi ra ngoài hít thở không khí.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vẫn đang sinh bệnh, cũng không sợ trở về lại nóng rần lên.”
Sở Uyên húp một muỗng nước canh mì sợi: ” Dao nhi nói, mì sợi có thể trị bách bệnh.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Sở Uyên hỏi: ” Ăn không? Mời ngươi, có rất nhiều bạc.”
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674221/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.