” Vậy thì phải viết như thế nào?” Trác Vân Hạc than thở: ” Mọi chuyện chính là như vậy, không lẽ còn muốn ta khi quân phạm thượng bịa đặt thêm sao?”
” Tất nhiên không phải như thế.” Phùng Thần bị dọa hết hồn, nhanh chóng ngắt lời hắn: ” Ý của hạ quan là, nội dung của xấp giấy này thì vẫn vậy, nhưng có thể thay đổi phương thức biểu đạt một chút để người đọc cảm thấy uyển chuyển hơn a.”
” Được được được, tùy ngươi, muốn viết thế nào thì viết.” Trác Vân Hạc phất tay một cái: ” Chỉ cần không đổi trắng thay đen là được, còn muốn uyển chuyển bao nhiêu thì cứ uyển chuyển bấy nhiêu.”
Phùng Thần đáp ứng một tiếng, ngồi xuống bàn mài mực. Trác Vân Hạc ngồi đối diện hắn, thầm nghĩ xem ra tên văn nhân này đến thời khắc mấu chốt vẫn còn có chút tác dụng a, lời nói cũng không phải là không đúng tí nào.
Hôm qua Sở Uyên nói muốn sáng nay xem, Phùng Thần gấp gấp gáp gáp đuổi theo thời gian, rốt cuộc cũng trình bản tấu chương lên trước bữa trưa.
” Cái này do ai viết?” Sở Uyên tùy ý lật lật.
Phùng Thần thành thật trả lời: ” Trác Thống soái kể lại, hạ quan giúp hắn ghi chép chỉnh sửa.”
” Chắc cũng không đơn giản chỉ là ghi chép chỉnh sửa thôi, có đúng hay không?” Sở Uyên cười: ” Ti tưu thất sắc, bốn chữ này có ý gì, chỉ sợ Trác Vân Hạc cũng xem không hiểu.”
Ti t ư u th ấ t s ắ c: ý n ó i ng ườ i c ó xu ấ t th
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674298/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.