“Quan tài?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bật cười: ” Hắn lo nghĩ cũng thật chu toàn a, còn biết đoán trước mà lo hậu sự cho mình.”
” Chỉ làm quan tài thôi sao?” Sở Uyên khẽ nhíu mày.
” Dạ.” Mã Lục gật đầu: ” Làm suốt cả ngày cả đêm, lúc ta vừa tới nơi thì trên hải đảo đó chất đống ít nhất cũng mấy trăm cỗ quan tài rồi, ta cũng không biết là dùng để làm gì, những người ở đó đều không nói tiếng nào.”
” Đem tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc ngươi mới ra biển tới bây giờ nói rõ ràng một lần.” Sở Uyên nói: ” Nếu có lợi cho chiến sự, trẫm có thể châm chước tha cho ngươi tội nhiễu dân.”
” Dạ.” Mã Lục nuốt một ngụm nước bọt, hơi có chút khẩn trương. Đã chết qua một lần rồi, hắn cũng không muốn phải chết thêm một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt bưng cái ghế đặt phía sau lưng Sở Uyên, ý bảo hắn ngồi xuống.
Mộc Si Lão Nhân dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Dao, có thấy không, tương lai tìm được tức phụ, cũng phải thương yêu như thế đó.
Mã Lục vốn là người Mân, đi theo thương đội tới Nam Dương làm ăn, nhưng vì tính tình quá nóng nảy cố chấp nên đã xảy ra tranh chấp với quản sự của thương thuyền, cuối cùng bị ném vào một hải đảo nhỏ. Ngôn ngữ không thông, trong người lại không có đồng nào, may mắn là tay nghề làm mộc của hắn cũng không tệ, vì vậy cũng không đến mức phải chết đói. Hơn một năm sau thì dành dụm đủ tiền lộ phí định mướn thuyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674300/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.