” Chuyện gì?” Sở Uyên ý bảo hắn vào phòng: ” Phía Sở Hạng có động tĩnh gì sao?”
” Chuyện này thì không có.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng lắc đầu: ” Tiết tướng quân dụng binh như thần, quân ta thế như chẻ tre, đã dẹp xong mười bảy đảo nhỏ của Phỉ Miễn quốc rồi.”
” Thế ái khanh đến đây là vì chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên ở trong lòng âm thầm nắm quyền một chút, nói: ” Tây Nam Vương.”
Sở Uyên nhíu mày.
Ôn Liễu Niên trầm giọng nói: ” Mấy ngày nay vi thần đều xem tinh tượng, lần này Tây Nam Vương rơi xuống biển là kiếp số do trời định, nhưng nếu vượt qua được kiếp nạn này thì từ nay về sau chính là thuận buồm xuôi gió, vô tai vô nạn, cho nên Hoàng thượng cũng không cần vì vậy mà lo lắng quá mức.”
Sở Uyên hỏi: ” Thật vậy sao?”
Vẻ mặt Ôn Liễu Niên hết sức chân thành, liều mạng gật đầu.
Sở Uyên nói: ” Thì ra ái khanh còn có bản lĩnh đến bực này.”
Ôn Liễu Niên chột dạ nói: ” Chỉ là hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ thôi.” Nói bừa đó.
Bên ngoài, mọi người soàn soạt chen chúc nhau ngồi xổm dưới cửa sổ, tập trung tinh thần nghe lén.
Sở Uyên lại hỏi: ” Vậy hắn còn có thể trở về không?”
” Tất nhiên sẽ trở về.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng tiếp lời.
Sở Uyên nói: ” Số mệnh đã định là sẽ trở về ư?”
Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu.
Sở Uyên nói: ” Vậy trẫm có cần phải phái người đi tìm hắn nữa không?”
Ôn Liễu Niên: “….”
Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674338/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.