Nếu mà Bối Vịnh Thi nói có biện pháp giải quyết, nàng liền tin có biện pháp giải quyết, lòng thầm đem Bối Vịnh Thi thành ân nhân của mình, thiếu điều quỳ xuống lạy nàng ấy ba lạy. Cổ Tịch thấy Bối Vịnh Thi định đi bộ về, vậy nên nàng hỏi:
- Có cần tôi gọi taxi cho cô không?
- Không cần, nhà cách đây cũng không xa- Bối Vịnh Thi nói, sau đó nàng mỉm cười, quay lưng đi về nhà mình. Con hồ ly kia chắc hẳn đang đợi nàng đến nóng gan nóng ruột, nàng mà còn chậm trễ, chỉ sợ tối nay ngủ không được.
Sau khi đóng cửa, Cổ Tịch đi vào bên trong nhà thì thấy Ngữ Ngưng đang ngồi yên ở ghế sô pha nhìn nàng, nét mặt nàng ấy luông thong dong như thế. Chỉ là Cổ Tịch biết lòng Ngữ Ngưng ngổn ngang tâm sự, ban nãy thấy nàng hành xử lạ đời, còn lại nói những điều kì quái, chỉ sợ Ngữ Ngưng nhất thời nghĩ nàng bị trúng tà.
- Hai người nói chuyện gì chị không hiểu được? Có phải chuyện nghiêm trọng không Tịch?- Ngữ Ngưng tiến đến lại gần chỗ Cổ Tịch ngồi, ngả người vào người Cổ Tịch âu yếm. Cổ Tịch yên lặng vuốt ve lưng Ngữ Ngưng, dịu dàng nói: - Tới thời điểm em sẽ nói chị nghe.
- Giọng điệu bắt đầu giống bà đồng đó rồi- Ngữ Ngưng phì cười, nàng nhéo mũi Cổ Tịch rồi đứng lên đi chuẩn bị cơm chiều. Cổ Tịch chỉ được ở nhà một lúc, cũng không được ở lâu lại phải quay trở về trại tập huấn.
Khi Bối Vịnh Thi về nhà, nàng ngoài ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-luyen/2413955/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.