Lời nói vừa rồi của Lâu Thất khiến nhiều người đang lâm vào trạng thái sững sờ cảm thấy thật dễ thương, Hàn tứ tiểu thư nhỏ tuổi nhất đứng lên, chạy đến trước mặt của Lâu Thất, chớp chớp đôi mắt long lanh nói: "Thất công tử, công tử cứ cho tiểu hồ ly ăn đi, chỗ thịt gà của ta cũng mang qua cho nó ăn, có được không?"
Lâu Thất nhìn cô ta, nhếch môi cười: "Hay là cô nương dắt nó qua đó ăn đi."
"Có thể sao?" Hàn tứ tiểu thư vui mừng, ánh mắt ai oán của Hàn nhị tiểu thư liền bắn tỉa qua, Lâu Thất đột nhiên run bắn người.
"U u..." Tử Vân Hồ lập tức chui rúc trong lòng của Trần Thập, rõ ràng là từ chối. Khuôn mặt của Hàn tứ tiểu thư liền xịu xuống. Lâu Thất liếc lấy Tử Vân Hồ, Lâu Thất buông thỏng tay tỏ vẻ xin lỗi.
Hàn gia chủ trách cứ một tiếng: "Còn không mau về chỗ." Phía đối diện, sắc mặt của Hàn phu nhân cũng không được tốt, con của bà mới là đích nữ, ả thứ nữ này dám cả gan chạy ra qua mặt!
Hàn gia chủ nhận được ánh mắt trách móc của nữ nhi thứ hai, ho nhẹ, nói: "Thiếu đông gia, Thất công tử, nhị nữ nhi không có võ công, nhưng thường ngày cũng có học tập vài đoạn múa kiếm, để nó múa một đoạn thưởng thức góp vui có được không?"
Lâu Thất có chút khó hiểu về tâm lý của Hàn gia chủ, vốn dĩ con gái bảo bối của mình phải yêu thương thật nhiều, nhưng bảo con mình hiến văn nghệ cho khách nam, ở thời đại này vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-sung-ai/328995/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.