Edit: Mỳ
Lâm Ấu Tân không phải chưa từng nghĩ đến cảnh mình sẽ gặp lại Lương Tiêu Thụ.
Có thể là trong một buổi tiệc tối thương mại, họ vô tình cùng tham dự. Có thể là khi cô bước vào rạp chiếu phim, nhìn thấy trên màn ảnh rộng là một ngôi sao đã thành danh. Hoặc cũng có thể như lần trước, cô lướt mạng và thấy tin đồn tình cảm của anh ta…..
Nhưng cô chưa từng nghĩ, khung cảnh đó lại diễn ra ngay tại văn phòng và sau một cánh cửa phòng họp vô tình mở ra như thế này.
Anh ta khoác chiếc áo khoác da, mặc quần jeans bụi bặm, mái tóc rối bời được vuốt ngược ra sau. Nụ cười nửa miệng, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ ngả ngớ từng được đánh giá là giống với nét đẹp thư sinh Hàn Quốc những năm đầu, vô cùng cuốn hút.
Dù là chàng thiếu niên hot boy thích trèo tường trốn học, hay nam diễn viên kịch nói đầy nhiệt huyết của sau này, Lâm Ấu Tân, một tín đồ của cái đẹp, đã từng hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt ấy, không cách nào thoát ra được.
“A Thụ, cô giáo Lâm đến rồi à?”
Giọng của Cung Mạt Lị cắt ngang cuộc tái ngộ sau một năm xa cách. Lâm Ấu Tân chợt nhận ra tay mình vẫn đang bị anh ta nắm chặt, cô vội vặn tay một cái để thoát ra.
“Cho tôi đi nhờ, cảm ơn.”
Giọng cô bình thản và khách sáo đến lạ khiến Lương Tiêu Thụ sững sờ. Anh ta từ từ buông tay khỏi cánh cửa: “Lâm Ấu Tân.”
Lâm Ấu Tân lúc này chẳng muốn hàn huyên gì với anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2974961/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.