Edit: Mỳ
Lương Tiêu Thụ cảm nhận được sự cứng nhắc của cô, biết mình đã có phần quá vội vàng, bèn từ từ buông cô ra, giọng đầy vẻ tự giễu: “Đột nhiên anh thấy khó chịu quá, không phải cố ý đâu. Em…”
Vừa nới lỏng vòng tay, anh ta đã thấy ánh mắt Lâm Ấu Tân sững sờ, ngơ ngác nhìn ra phía sau. Lương Tiêu Thụ nhíu mày, theo hướng mắt cô nhìn lại, cả người cũng lập tức cứng đờ.
Người đàn ông kia, khoác trên mình chiếc áo măng tô dài màu nâu, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, đang đứng ngay trước cửa phòng Lâm Ấu Tân.
“Ấu Tân, lại đây.”
Anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của người đàn ông đó.
Một giọng điệu kiêu ngạo và đầy uy quyền.
Lương Tiêu Thụ siết chặt nắm đấm, lòng dâng lên sự không cam tâm.
Thế nhưng, dù không muốn thừa nhận đến đâu thì họ vẫn là một cặp vợ chồng hợp pháp, anh ta không có tư cách gì để ngăn cản.
Trong cơn hoảng loạn, Lâm Ấu Tân đẩy anh ta ra, bước vội về phía Chu Bẩm Sơn.
Khi cô đi ngang qua, hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau giữa hành lang, sự im lặng chứa đựng một luồng khí căng như dây đàn, chỉ chực chờ bùng nổ.
Ánh mắt Chu Bẩm Sơn lạnh băng, coi anh ta còn không bằng một món đồ bỏ đi.
Lương Tiêu Thụ cũng không hề tỏ ra yếu thế, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Thấy sắc mặt Chu Bẩm Sơn càng lúc càng lạnh, trái tim của Lâm Ấu Tân như thắt lại. Cô vội vã chạy tới, lục trong túi xách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dai-cua-anh-ngan-ha-khach/2974968/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.