Tiếng chó sủa quá lớn. Xe còn chưa kịp đỗ vào trong sân, Tư Già đã thò đầu ra ngoài cửa sổ ghế lái.
Mỗi lần cô đi xa về, chú chó Mộ Dung có thể sủa đến khản cả giọng, mỗi tiếng sủa luôn tràn ngập nỗi nhớ nhung dành cho cô. Lần này cô cũng chỉ mới đi có hai đêm, nhưng Mộ Dung lại như cảm nhận được điều gì đó, tiếng sủa nghẹn ngào, ẩn chứa cả tiếng khóc thút thít.
Tư Già nghe mà lòng mềm nhũn. Đỗ xe xong, cô lập tức mở cửa chạy về phía cổng lớn.
Người giúp việc thấy cô tới mới mở cổng. Một chú chó Golden Retriever to khỏe từ bên trong lao ra, ôm chầm lấy Tư Già.
“Cưng ơi, ui yêu cưng yêu cưng, chị cũng nhớ cưng lắm, nhớ muốn chết đi được. Nào, thơm miếng nữa, được rồi, đừng l**m nữa ha ha ha, ôi trời, cái lưỡi của cưng.”
Trong lúc một người một chó đang thắm thiết, Tạ Minh Huyền cũng xuống xe. Đôi chân thon dài của anh bước đến cổng, đứng đó, lặng lẽ đưa mắt nhìn.
Đuôi của chú chó Golden đang vẫy tít mù, gần như muốn bay lên. Cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, nó quay đầu lại.
Ánh mắt Tạ Minh Huyền đen thẳm, cứ thế đối diện với một đôi mắt chó.
“Gâu, gâu!!” Chú chó gừ lên hai tiếng, còn sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng lại không dám sủa lớn tiếng một cách trắng trợn với Tạ Minh Huyền. Lưng nó căng cứng, tư thế như muốn tấn công, lại như đang thị uy hoặc đe dọa, nhưng thực chất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dinh-menh-tong-mac-quy/2868792/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.