Đây là một đêm đặc biệt.
Gió thổi ào ào qua khu rừng Đại Hưng An Lĩnh. Mái nhà của homestay như đang run rẩy, chỉ cần gió thổi mạnh thêm một chút nữa thì có vẻ như nó sẽ bị lật tung lên. Vào thời điểm này, đừng mong căn phòng này kín gió, bởi gió luôn có cách để len lỏi vào, len lỏi vào tận chăn của bạn.
Tằng Bất Dã trùm chăn kín đầu, nhét mép chăn xuống dưới người để đè lại, cả người cô giống như một con nhộng. Vừa mới sắp ngủ được thì điện thoại lại vang lên, Từ Viễn Hành nói: “Tôi nói thật đấy, tôi không thích khóc.”
Tằng Bất Dã đang bồn chồn khó chịu nên lời nói tự nhiên không được cẩn thận: “Anh thích khóc hay không thích khóc thì tôi đều không thích anh!” – Cô từ chối anh một cách trực tiếp.
Nhưng Từ Viễn Hành đáp lại cô: “Em thích hay không thích tôi, tôi đều không thích khóc!!!”
Cơn giận của Tằng Bất Dã bùng lên, cô trả lời anh: “Sau này có việc gì thì nói trong nhóm.” Rồi tiện tay chặn anh luôn.
Tằng Bất Dã vẫn luôn đối xử với các mối quan hệ như vậy, một khi cô nhận thấy điều gì đó có thể làm xáo trộn cảm xúc của mình, cô sẽ lập tức cắt đứt. Vì vậy danh bạ trong điện thoại cô gần như đã bị cắt đứt sạch sẽ.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng xa cách với xã hội này, cô không muốn chú ý quá nhiều đến ai, cũng không muốn bị ai chú ý quá nhiều. Chơi với Thanh Xuyên khiến cô cảm thấy tự tại, nhưng Từ Viễn Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua-ngay-bao-tuyet/2451352/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.