Đây là một đêm đặc biệt.
Gió thổi ào ào qua khu rừng Đại Hưng An Lĩnh. Mái nhà của homestay như đang run rẩy, chỉ cần gió thổi mạnh thêm một chút nữa thì có vẻ như nó sẽ bị lật tung lên. Vào thời điểm này, đừng mong căn phòng này kín gió, bởi gió luôn có cách để len lỏi vào, len lỏi vào tận chăn của bạn.
Tằng Bất Dã trùm chăn kín đầu, nhét mép chăn xuống dưới người để đè lại, cả người cô giống như một con nhộng. Vừa mới sắp ngủ được thì điện thoại lại vang lên, Từ Viễn Hành nói: “Tôi nói thật đấy, tôi không thích khóc.”
Tằng Bất Dã đang bồn chồn khó chịu nên lời nói tự nhiên không được cẩn thận: “Anh thích khóc hay không thích khóc thì tôi đều không thích anh!” – Cô từ chối anh một cách trực tiếp.
Nhưng Từ Viễn Hành đáp lại cô: “Em thích hay không thích tôi, tôi đều không thích khóc!!!”
Cơn giận của Tằng Bất Dã bùng lên, cô trả lời anh: “Sau này có việc gì thì nói trong nhóm.” Rồi tiện tay chặn anh luôn.
Tằng Bất Dã vẫn luôn đối xử với các mối quan hệ như vậy, một khi cô nhận thấy điều gì đó có thể làm xáo trộn cảm xúc của mình, cô sẽ lập tức cắt đứt. Vì vậy danh bạ trong điện thoại cô gần như đã bị cắt đứt sạch sẽ.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng xa cách với xã hội này, cô không muốn chú ý quá nhiều đến ai, cũng không muốn bị ai chú ý quá nhiều. Chơi với Thanh Xuyên khiến cô cảm thấy tự tại, nhưng Từ Viễn Hành rất có thể sẽ khiến cô không thoải mái.
Đôi khi con quá nhát gan rồi. Tằng Ngộ Khâm từng nói vậy.
“Con chỉ là sợ phiền phức thôi, bố ạ.” Tằng Bất Dã nói: “Các mối quan hệ giữa người với người cuối cùng đều sẽ đi đến diệt vong, vậy tại sao không cắt đứt ngay từ đầu?”
“Ngầu thật.” Khi cô đang mơ màng buồn ngủ, Từ Viễn Hành phát hiện ra cô đã chặn anh và nói một câu ngầu thật. Từ Viễn Hành lần đầu tiên thấy một người dứt khoát lợi hại như vậy, còn tệ hơn và vô tình hơn cả những gì anh tưởng tượng. Từ Viễn Hành tức đến nỗi phải bật cười, anh ném điện thoại sang một bên rồi cũng chìm vào giấc ngủ giữa tiếng gió ào ào.
Họ tập trung với nhau trước bình minh. Có lẽ do đêm qua không ngủ ngon, thêm vào đó ngày hôm nay dậy quá sớm, những người điên của Thanh Xuyên lần đầu tiên tỏ ra mệt mỏi. Đậu Que được chị Tời Kéo mặc quần áo và bế lên xe khi đang say ngủ, cô bé bị xoay xở như vậy mà vẫn không tỉnh.
Tằng Bất Dã vẫn với vẻ nửa sống nửa chết, đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, ngáp liên tục. Khi ra khỏi cửa, cô chạm mặt Từ Viễn Hành, sau đó gật đầu với anh, không hề nhắc đến chuyện đã chặn anh. Từ Viễn Hành nhanh chân bước tới, đưa tay đẩy gáy cô một cái. Đầu cô chúi về phía trước, được Triệu Quân Lan đi ngang đỡ lại.
“Tại sao cậu lại thô bạo với chị Rau Dại thế? Như vậy có phù hợp không? Hội Thanh Xuyên chúng ta từ khi nào lại bắt nạt nữ đồng chí vậy? Cậu chuyển cho tôi 200 tệ ngay bây giờ thì tôi sẽ không lên án cậu nữa.” Triệu Quân Lan vừa mới rửa mặt bằng nước lạnh, cảm thấy như bị phù phép gì đó, da mặt rất căng, cần phải nói chuyện để thả lỏng một chút.
“Cậu hỏi cô ấy đã làm gì đi? Cô ấy dám nói không?” Từ Viễn Hành trừng mắt nhìn Tằng Bất Dã.
“Tôi đã chặn anh ấy.” Tằng Bất Dã khẽ nhếch khóe miệng: “Có gì mà không dám nói?”
“…”
Thật sự là không mềm không cứng. Từ Viễn Hành nhìn cô chằm chằm và cô cũng nhìn lại anh bằng ánh mắt sáng rực. Điều này gần như tiêu hao hết năng lượng của cô trong ngày. Cuối cùng cô dụi mắt, nói: “Mệt quá.”
Từ Viễn Hành quyết định không tính toán với cô nữa. Anh vốn rộng lượng, cũng không thể vì mình nhiệt tình một phía mà oán hận cô gái. Nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái, luôn cảm thấy dù thế nào đi nữa, sau khi ở cùng nhau vài ngày, cô nói chặn là chặn khiến anh khá khó chịu.
Những lời thừa thãi anh cũng không nói nữa, đi chơi vẫn phải vui vẻ. Rõ ràng Tằng Bất Dã bệnh vẫn chưa khỏi, con đường hôm nay cũng chẳng dễ đi, vì vậy anh lên xe của cô.
Tằng Bất Dã nói cô tự lái được, anh bảo cô lái được cái mẹ gì. Tằng Bất Dã liền im lặng. Trong xe lạnh muốn chết, nhiệt độ âm ba mươi lăm độ, cửa sổ xe đọng một lớp sương giá dày đặc, che khuất tất cả tầm nhìn. Động cơ của tất cả các xe đều đang rú lên, chủ homestay đã quen với cảnh này nên vén tay áo nhìn một lúc, muốn tìm thời điểm thích hợp để đưa cho họ những chiếc bánh bao thịt ướt đẫm dầu.
Từ Viễn Hành hỏi Tằng Bất Dã có lạnh không, Tằng Bất Dã thành thật đáp là lạnh. Từ Viễn Hành lại hỏi cô có biết tại sao mình lạnh không? Tằng Bất Dã lắc đầu. Từ Viễn Hành liền nói: “Tim em làm bằng băng. Không lạnh mới lạ ấy.”
Anh cười đùa, nhưng không khó để nhận ra đó là suy nghĩ thật của anh. Tằng Bất Dã không giải thích gì về điều này, cô chỉ nói: Sương trên cửa sổ xe phải mất bao lâu mới tan?
Cảm giác không thể nhìn thấy bên ngoài thật tệ, cô ôm vai co ro trong ghế. Từ Viễn Hành thở dài, nói tôi đúng là mắc nợ em. Rồi anh xuống xe đi lấy nước nóng cho cô.
Trong bếp của chủ homestay hơi nước bốc lên nghi ngút, ông đang cúi người lấy bánh bao từ nồi lớn. Những chiếc bánh bao thấm dầu, chỉ cần chạm tay vào là rung một cái, thật là hấp dẫn. Từ Viễn Hành không nhịn được, cầm lấy một cái và ăn hết nửa chiếc trong một miếng. Bánh bao chảy dầu, thơm chết người.
Vị thơm này nhắc anh nhớ đến Tằng Bất Dã tối qua ăn tương nấm như thể không muốn sống nữa liền hỏi ông chủ cách làm tương nấm. Ông chủ nghe anh hỏi, lập tức hào hứng, mày bay mặt mũi hớn hở lên: “Nói đến nấm Đại Hưng An Lĩnh của chúng tôi, thì quả thực là…”
“Hay là bác cứ nói trực tiếp cho cháu cách làm nhé?” Từ Viễn Hành ngắt lời ông chủ. Ông chủ cười hì hì, nói: “Vậy cậu có mua nấm không?”
“Mua ạ.”
“Vậy tôi nói cho cậu.”
Ông chủ chỉ đùa thôi, ông ấy chỉ là một người cô đơn trong khu rừng, muốn tìm ai đó trò chuyện. Mấy năm trước vào thời điểm này, hầu như không có ai đến núi, quá lạnh nên không ai muốn đến. Cả ngọn núi trống trải, người ngoài đến thì rất phấn khích, nhưng người địa phương thì gần như phát điên. Vì vậy thường vào thời điểm này, ông sẽ đến khu đô thị tìm vợ con. Nhưng hai năm gần đây mùa đông, có nhiều người đến đây hơn. Ông không nỡ bỏ việc kinh doanh nên một mình ở lại cùng với một đầu bếp biết nấu ăn.
Tương nấm là do đầu bếp làm.
Ông chủ đưa Từ Viễn Hành đến trước người đầu bếp đang đóng gói cháo đậu cho họ, bảo anh ta giải thích kỹ cho Từ Viễn Hành về cách làm tương nấm. Từ Viễn Hành lấy điện thoại ra ghi âm, chuẩn bị về nghe lại. Anh đi học còn chưa từng nghiêm túc đến vậy, nhưng bây giờ vì vị giác của chị Rau Dại đang bệnh mà lại nỗ lực phấn đấu.
Khi anh đi ra, một tay xách bình nước nóng di động, một tay xách nấm khô. Vì vẫn còn giận Tằng Bất Dã nên anh quyết định không tặng nấm cho cô. Vì vậy trước tiên anh đi đến xe của mình, đặt nấm vào cốp xe rồi mới đến xe của Tằng Bất Dã.
Sương trên cửa sổ xe đã tan được một nửa, có thể mơ hồ nhìn thấy thế giới bên ngoài. Từ Viễn Hành rót cho cô một cốc nước nóng, bảo cô uống trước.
Ông chủ xách những chiếc bánh bao và cháo đã đóng gói tốt ra cho họ mang theo ăn dọc đường, đến bên xe của Tằng Bất Dã, thấy hai người họ trong một xe liền nói: “Hóa ra hai người là vợ chồng à?”
“Hai vợ chồng các cậu đều ăn khỏe đấy, bốn cái bánh bao này chưa chắc đã đủ. Để tôi đi lấy thêm vài cái nữa.”
Tằng Bất Dã cũng không giải thích, chỉ nói cảm ơn ông chủ, còn dặn ông chủ lấy thêm vài cái, cô so đo: “Bánh bao này tôi hai miếng một cái, ít nhất có thể ăn năm cái.”
Từ Viễn Hành nghe vậy mỉm cười. Sự trực tiếp của Tằng Bất Dã thật đáng yêu. Đó là ưu điểm lớn nhất của cô: Cô không hiểu cách quanh co, nói rõ mọi chuyện, tuyệt đối không để bất kỳ ai phải đoán mò.
Từ Viễn Hành khá thích phong cách này của cô, cũng khá lạ, anh đã hết giận hơn rồi.
Bánh bao thật ngon, ăn cùng với sợi dưa muối xào, quả thực là hương vị tuyệt vời của nhân gian. Tằng Bất Dã không nói dối, hai ba miếng một cái, ăn đến mức miệng đầy dầu. Từ Viễn Hành ở bên cạnh đưa giấy nhắc cô lau. Cô tiện tay nhận lấy, lau một cái rồi vứt vào túi rác. Ở một khía cạnh nào đó, Tằng Bất Dã trước mặt Từ Viễn Hành đã hoàn toàn không còn sự e thẹn giữa nam nữ.
“Anh không ăn à?” Cô hỏi anh.
“Sợ em không đủ ăn.” Từ Viễn Hành nói.
“Vừa nãy trong kia anh không ăn à?”
“Không ăn.”
“Không ăn thì cổ áo anh có dầu làm gì? Anh đang diễn trò vị tha hiến dâng gì với tôi vậy?” Tằng Bất Dã vạch trần anh không thương tiếc, nhưng vẫn lấy một cái bánh bao nhét vào miệng anh. Từ Viễn Hành há miệng đón lấy, anh có chút muốn cắn ngón tay cô một cái, nhưng anh không có can đảm đó, anh sợ Tằng Bất Dã sẽ giết anh.
Sau khi lớp sương cuối cùng tan chảy, họ xuất phát.
Đêm tối đen như mực, bình minh sắp đến.
Mọi người đều rất yên lặng, ngoại trừ xe đầu đang làm nhiệm vụ canh gác xem tình hình đường sá, những người khác đều không nói gì. 433 vẫn đi trước JY1, hôm nay anh ta rất im lặng, lái xe cũng rất cẩn thận, luôn bám sát phía sau xe của anh Tời Kéo.
“433! Bảo cậu giữ khoảng cách, không phải bảo cậu lái dính vào tôi!” Anh Tời Kéo kêu la oai oái trong đài liên lạc, cuối cùng cũng phá vỡ sự yên tĩnh. Mọi người lần lượt bắt đầu nói chuyện.
433 có lẽ bị anh Tời Kéo làm sợ nên đạp một cái phanh. Lúc này Từ Viễn Hành làm trò xấu, đạp ga theo sát, 433 lại vội vàng đạp ga.
433 van xin trong đài liên lạc: “Các anh ơi, chuyện hôm qua tôi biết mình sai rồi, các anh tha cho tôi đi! Tôi thực sự phải đến Mạc Hà để cầu hôn.”
“Đạp thêm một cái nữa đi.” Tằng Bất Dã mắt sáng rực, ngồi thẳng người, xúi giục Từ Viễn Hành dọa 433 thêm lần nữa. Vì vậy Từ Viễn Hành lại đạp ga một cái, 433 lại lao về phía trước.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Tằng Bất Dã thực sự cười.
Cô ôm vai cười lạnh, hừ hừ, cậu cũng có ngày hôm nay. Từ Viễn Hành thuần túy là vui vì làm chuyện xấu.
Xe dừng lại ở đài quan sát sông Bất Đống, ngay khoảnh khắc xuống xe, Tằng Bất Dã đã cảm nhận được cái lạnh của Đại Hưng An Lĩnh. Gió trong rừng khác với gió trên thảo nguyên, gió thảo nguyên thổi đến một cách trực tiếp, còn gió trong rừng có lẽ vì bị cản trở bởi cây cối nên có phần quanh co khó chịu.
Có sương mù không? Tằng Bất Dã quay lưng về phía gió, hỏi Từ Viễn Hành. Trời vẫn chưa sáng, đôi mắt con người như bị che bởi thứ gì đó, nhìn gì cũng không rõ lắm.
“Không có sương mù đâu, có thể là em bị mù rồi.” Từ Viễn Hành trêu cô, rồi đưa cho cô một túi nước nóng để ôm.
Tằng Bất Dã giậm chân tại chỗ, mỗi khi cô thở, hơi nước bốc lên, cuối cùng bị tóc và lông mi cô chặn lại, sau đó nhanh chóng đọng thành sương trắng.
Xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy gì đó.
Có vẻ là một dòng sông uốn lượn, trong nhiệt độ khắc nghiệt âm ba bốn mươi độ vẫn ngoan cường chảy. Nếu xung quanh đủ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nước róc rách. Sông Halaha với sức sống bền bỉ tồn tại qua mùa đông khắc nghiệt và an ủi đôi mắt người đời bằng vẻ đẹp kỳ lạ của mình.
Mặt sông có làn sương mù bao phủ, như thể kết thành một tấm lưới trên không, trời là trời, sông là sông, bờ là bờ.
Lúc này mọi thứ vẫn còn xám xịt, mờ ảo trong sương, nhưng dòng nước chảy đã đủ để khiến người ta kinh ngạc. Đôi mắt Tằng Bất Dã hiếm khi sáng lên như vậy.
Trước đây, đôi mắt cô luôn bình tĩnh, không bừng cháy vì điều gì. Giống như trái tim cô, như một hồ nước chết, không muốn tin rằng trên đời này còn có tình yêu thuần khiết.
Nhưng sức sống của sông Halaha đã khiến đôi mắt cô sáng lên, dòng nước ấy như thể chảy vào cơ thể cô, trở thành máu của cô.
Cả nhóm người đang nhìn xa xăm, tất cả đều đang chờ đợi bình minh ở sông Bất Đống, chờ đợi thế giới trở nên rõ ràng.
Màu xám ban đầu dần rút lui, sông Bất Đống từ từ hiện rõ diện mạo thật. Dòng sông chảy qua vùng tuyết đóng băng, qua những cây cối, chảy về hồ Ô Tô Lãng Tử, chảy về phương xa. Có một khoảnh khắc, Tằng Bất Dã cảm nhận được hơi ấm, ngay sau đó mặt trời nhảy ra, xuyên qua làn sương mỏng, ánh sáng vàng chiếu xuống mặt sông.
Sông Halaha lấp lánh ánh vàng.
Đôi mắt Tằng Bất Dã cũng lấp lánh.
Đứng trên cao, họ được chiếu sáng bởi tia nắng đầu tiên của ngày, không biết ai đã hô trước một tiếng: “Aaaaa———”
Ngay sau đó, mọi người đều hô lên.
Từ Viễn Hành chụm tay quanh miệng, thấy Tằng Bất Dã không nhúc nhích, anh dùng khuỷu tay đẩy cô một cái: “Hô đi.”
Tằng Bất Dã bắt chước động tác của anh, cố gắng mở miệng, nhưng cô thất bại.
“Vô dụng!” Từ Viễn Hành không thương tiếc: “Xem tôi này!” Sức mạnh của anh vượt qua cổ họng, hô lên một tiếng “Aaa——”
Tằng Bất Dã theo anh “Aa” một tiếng nhỏ, anh lại nói: “Em không ăn cơm hả? Mấy cái bánh bao thịt đó đều cho chó ăn rồi à?”
Giọng Tằng Bất Dã lớn hơn một chút, Từ Viễn Hành vẫn không hài lòng, lại làm mẫu cho cô một lần nữa. Anh nói: Em cứ hô đi, hô xong em sẽ biết, cảm giác đó đặc biệt sướng.
Tằng Bất Dã cuối cùng cũng “Aa” lên một tiếng, Từ Viễn Hành không nói sai, cảm giác đó rất sướng. Thêm một tiếng nữa, cô đã hiểu bí quyết. Vì vậy cô hô “Aaaaaa” cùng mọi người. Tiếng hô của họ như ma khóc sói tru, cất lên từng đợt, quấy rầy bình minh của Đại Hưng An Lĩnh. Sương giá trên cây rơi xuống, có những giọt rơi xuống mặt sông, trôi đi phiêu du cùng sông Halaha.
Tằng Bất Dã vừa hô vừa cười, cô liếc nhìn Từ Viễn Hành. Đôi mắt Từ Viễn Hành cũng nhuốm màu vàng của bình minh, anh đội một chiếc mũ len, cả người trông thật ấm áp.
Tằng Bất Dã cảm thấy: Từ Viễn Hành thật hợp với cảnh đẹp này.
“Thực ra tôi cũng thích anh.” Cô đột nhiên nói.
Triệu Quân Lan và 433 đứng gần họ đều nghe thấy câu này, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tằng Bất Dã với vẻ kinh ngạc.
Từ Viễn Hành cũng sững người, anh nói: “Thích tôi mà em chặn tôi á?” – thật là ấm ức. Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy, nếu cô yêu anh, chẳng phải cô sẽ giết anh sao? Dù ấm ức nhưng trong lòng cũng có niềm vui. Khi vui rồi, người ta sẽ trở nên “phù phiếm”. Anh còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tằng Bất Dã ngắt lời.
“Chặn anh là chặn anh, thích anh là thích anh. Nhưng anh đừng nghĩ phức tạp quá, tôi thích anh, chỉ hơn Triệu Quân Lan và 433 một chút thôi.”
Triệu Quân Lan không vui: “Cô dựa vào đâu mà so sánh tôi với 433?”
433 thì nói: “Cảm ơn chị Rau Dại đã nâng đỡ, sau này tôi nhất định sẽ lái xe cẩn thận.”
“Sự phù phiếm” của Từ Viễn Hành một lúc sau đã biến mất, thay đổi nét mặt còn nhanh hơn lật sách. Nếu không phải vì bình minh ở sông Bất Đống quá đẹp, hôm nay anh nhất định sẽ trút hết cơn giận này! Tằng Bất Dã cũng dùng khuỷu tay đẩy Từ Viễn Hành, mắt nhìn về phía sông Bất Đống, hào hứng đề nghị: “Hô thêm vài tiếng nữa nhé?”
Từ Viễn Hành giả vờ không vui: “Hô đi! Liều mạng chiều kẻ tiểu nhân thôi!”
Tằng Bất Dã cảm thấy ấm áp trong lòng. Cuối cùng cô đã biết cảm giác hô to là gì. Âm thanh phá vỡ xiềng xích cổ họng, kết nối với thế giới này. Cùng với âm thanh bung ra, còn có khí độc, khí ứ đọng trong cơ thể. Đây cũng là lần đầu tiên Tằng Bất Dã biết rằng, hô to có thể khiến người ta muốn khóc.
Cô cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, ướt đẫm.
Và bộ não cô dường như thiếu oxy, một tay níu chặt tay áo Từ Viễn Hành nói: “Ôi, tôi không chịu nổi nữa. Tôi sắp ngất rồi.”
Vẻ tinh nghịch mệt mỏi của cô thực sự có thể đi vào trái tim Từ Viễn Hành, anh cũng phối hợp diễn với cô, tay ôm trán, giả vờ loạng choạng như sắp ngất: “Ôi trời, không được nữa, tôi thiếu oxy rồi, cũng sắp ngất đây.”
Rồi cả người anh ngã xuống tuyết.
Tằng Bất Dã hoàn toàn bị anh chọc cười, cô bụm miệng cười khanh khách. Tiếng cười của cô trong trẻo, dù bụm miệng, nhưng nét cười vẫn thoát ra từ đôi mắt. Đáng tiếc là tiếng cười của cô quá ngắn ngủi, mọi người còn chưa nhìn đủ thì đã biến mất.
Không biết từ lúc nào, Đậu Que được quấn như chiếc bánh gói đã tỉnh dậy, kêu lớn: “Ôi trời! Thiếu oxy rồi!” rồi cũng lăn lông lốc. Lần này mọi người đều cười.
Bình minh thật đẹp, họ đều say mê ngắm nhìn, chụp hết tấm này đến tấm khác cùng với làn sương mỏng buổi sáng trên dòng sông không đóng băng. Từ Viễn Hành nói với Tằng Bất Dã: “Chụp một tấm đi!”
“Đồng ý.” Tằng Bất Dã nói xong, tiến lên một bước đứng cạnh Từ Viễn Hành. Anh giơ ngón cái lên, nở nụ cười rạng rỡ.
“Đẹp quá, đẹp quá.” Anh Thường nói. Tằng Bất Dã tiến lên xem, đẹp ở đâu chứ? Sương giá đọng trên tóc và lông mi sắp rơi xuống, trông họ như hai người rừng. Cô không nhịn được mà bĩu môi.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm như thể vừa trút bỏ được điều gì đó, cảm giác phiêu phiêu đó thực sự khiến cô chóng mặt. Cô không đùa đâu. Lúc này cô lại nắm lấy tay áo của Từ Viễn Hành và nói: “Tôi thực sự bị chóng mặt.”
“Em bị ngộ độc carbon đấy. Có người bình thường nào vừa mở mắt ra đã ăn bốn năm cái bánh bao mà không chóng mặt chứ?” Từ Viễn Hành vừa cười vừa đỡ cô lên xe.
Tằng Bất Dã hắt hơi, chảy ra nước mũi. Từ Viễn Hành thốt lên một tiếng chửi thề rồi lấy ra hai tờ giấy đưa cho cô. Tằng Bất Dã tự nhiên nhận lấy và xì mũi. Đến giai đoạn này của bệnh, cô gần như đã khỏi rồi.
Trước đây khi bị bệnh, căn bệnh như bám riết lấy cơ thể cô, xâm nhập vào thần kinh, một bệnh là cả mười ngày nửa tháng. Cô cố gắng làm việc và sống với “thể xác tàn tạ”, mỗi khi bước vào nhà là không còn chút sức lực nào. Cô sợ bị bệnh, vì bệnh tật khiến cô không còn sinh khí; nhưng đồng thời cũng thích bị bệnh, vì như thế cô có thể đường hoàng không có sinh khí.
Lần bệnh này khỏi nhanh đến vậy, phải cảm ơn cảnh tuyết băng trước mắt và những con người chân thành này. Tằng Bất Dã bắt đầu cảm thấy áy náy.
“Xin lỗi anh.” Cô nói.
“?”
“Tôi không nên chặn tin nhắn của anh.”
“Em sợ tôi quấy rầy em à?”
“Không phải, anh làm phiền giấc ngủ của tôi…” Tằng Bất Dã thành thật nói. Giấc ngủ đối với cô quá đỗi hiếm hoi, mỗi ngày chờ đợi giấc ngủ đến đều như trải qua một cực hình. Kể từ đêm giao thừa, cô đã có được những giấc ngủ hiếm hoi tốt đẹp, cô không muốn bị bất cứ điều gì ảnh hưởng. Yêu cầu của cô đơn giản đến vậy, toát lên vẻ đáng thương.
Từ Viễn Hành không còn giận nữa, anh muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy cay cay nơi sống mũi.
“Anh đừng thích tôi nữa.” Tằng Bất Dã nói: “Chỉ là một chuyến đi thôi. Chúng ta vui vẻ từ đây đến Mạc Hà. Anh không biết đâu, đôi khi cảm xúc có thể giết chết một người đấy.”
Từ Viễn Hành cảm thấy trống rỗng trong lòng, không phải vì sự từ chối của Tằng Bất Dã đối với anh. Mà vì sự thẳng thắn của cô và lòng nhiệt huyết của cô với cuộc sống dường như đã gần như biến mất.
“Sao anh không nói gì?” Tằng Bất Dã nói: “Anh nhất định phải làm đấng cứu thế sao?”
“Nếu tôi nói phải thì sao?”
“Vậy thì tôi sẽ đi ngay bây giờ. Hôm nay ánh nắng đẹp lắm, tôi sẽ đi từ đây, qua Thông Liêu về Bắc Kinh.”
“Em bỏ chặn tôi đi. Tôi hứa sẽ không nói thêm lời nào nữa.” Từ Viễn Hành nói: “Tôi chỉ hy vọng em có thể ngủ ngon mỗi ngày. Và có thể cười như vừa rồi một lần.”
“Cảm ơn anh.”
Tằng Bất Dã lấy điện thoại ra, đầu ngón tay cô run rẩy, nhập sai mật khẩu hai lần. Cô có chút nản lòng, đành nắm chặt tay không nhúc nhích. Một lúc sau mới lấy điện thoại ra lần nữa. Cô đã bỏ chặn Từ Viễn Hành.
Làn sương mỏng ngoài cửa sổ xe dần tan đi, sông Halaha hiện ra diện mạo thật. Những cây cối ở dãy núi Đại Hưng An Lĩnh ôm lấy nó, để nó chảy qua, tạo thành một bức tường rừng.
Hạnh phúc thay con sông Halaha, vì chảy trên mảnh đất này nên trở thành một dòng sông không đóng băng.
Trong nhóm, mọi người đang chia sẻ cảnh đẹp vừa rồi, ảnh chụp chung của cô và Từ Viễn Hành thật buồn cười. Từ Viễn Hành như một người ôm cả thế giới dang rộng hai tay, còn cô như một người từ chối cả thế giới, ôm chặt vai mình.
Còn có một tấm ảnh chụp từ phía sau lưng cô, Từ Viễn Hành và Triệu Quân Lan, một người làm điệu bộ bóp cổ cô, một người làm động tác đá cô, thật là ngộ nghĩnh. Tằng Bất Dã nghĩ: Sông Halaha cũng dung nạp tôi, tôi cũng muốn trở thành một dòng sông không đóng băng.
“Vì em đã bỏ chặn tôi rồi, tôi sẽ nói cho em một tin tốt.” Từ Viễn Hành bí ẩn nói.
“Tin tốt gì vậy?” Tằng Bất Dã hỏi.
“Tôi có công thức bí mật của tương nấm. Em gọi tôi là bố thì tôi sẽ cho em biết.”
Người Thanh Xuyên vẫn hay đùa như vậy, cứ nói vụ gì đó: Gọi bố thì sẽ nói cho biết. Bất kể nam hay nữ. Từ Viễn Hành cũng đắc ý quên mình, vừa nói xong câu đó đã bị Tằng Bất Dã đấm: Gọi bố à! Để tôi cho anh biết thế nào là gọi bố!
Từ Viễn Hành van xin: “Ôi ôi tôi sai rồi!”
Tằng Bất Dã đấm đủ mới dừng tay, lại véo mặt Từ Viễn Hành: “Còn dám gọi bố nữa không?”
Từ Viễn Hành cảm thấy má anh sắp bị Tằng Bất Dã xé nát, anh lắc đầu van xin: Không dám nữa.
Sau đó anh nói: Em để chút thể diện cho tôi đi, nếu để người khác thấy thì tôi còn mặt mũi nào nữa?
“Nói thật với anh, khi tôi đấm anh, anh Tôn và anh Thường đang đứng bên cạnh hút thuốc đấy.” Tằng Bất Dã nói xong thấy anh giả vờ kinh hãi, cô lại cười: “Từ Viễn Hành, anh có biết không?”
“Biết gì cơ?”
“Anh thực sự là chuyến đi kỳ tích trong cuộc đời tôi.” Cô nói.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.