Lúc Nghiêm Tùng Thanh đến thì thấy anh Trì của cậu ta đang ngắm Chung Độ chăm chú, ngắm ngẩn cả người, trông cứ bất bình thường thế nào.
Nghiêm Tùng Thanh đi tới, quơ quơ tay trước mặt Trì Viễn Sơn, hạ giọng hỏi: “Anh ngơ rồi hả?”
Trì Viễn Sơn tỉnh táo, đẩy tay cậu ta ra, nhận phần cháo mà không nói gì như sợ đánh thức người đang ngủ cạnh bên.
Vậy mà còn chưa đặt cháo xuống không biết điện thoại ai reo lên, tiếng chuông to tới độ lật tung nóc bệnh viện. Chung Độ bị đánh thức.
“Chậc.” Trì Viễn Sơn hơi bất mãn đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, nhưng cũng hết cách. Giường bệnh thiếu thốn, bệnh nhân cảm thông thường không được nằm viện mà chỉ ở tạm phòng truyền dịch.
Chung Độ vừa mở mắt, Nghiêm Tùng Thanh là lập tức xổ ào ào: “Thầy Chung tỉnh rồi ạ? Sao thầy lại bị cảm? Hôm qua anh em dẫn thầy đi hóng gió à? Tuyết rơi không lạnh mà tuyết tan mới lạnh đấy, thầy ra đường phải mặc nhiều vào, đội cả mũ với choàng khăn, à mà…”
Cậu ta chưa nói hết câu, Trì Viễn Sơn đã xách cậu ra đi như xách gà: “Thằng nhóc cậu lo đi ăn cơm đi, đừng có ở đây ríu ra ríu rít nữa.”
Nói xong lại quay sang áp tay lên trán Chung Độ, dịu giọng: “Đỡ sốt rồi, anh dậy thì tranh thủ ăn cháo cho nóng.”
Cùng là quan tâm, vậy mà thái độ của Trì Viễn Sơn câu trước câu sau trái ngược cả thước. Nghiêm Tùng Thanh nhếch môi nghĩ thầm: Sao nói chuyện với thầy Chung thì nhẹ nhàng ghê ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132089/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.