Từ sân vườn về thành phố ít cũng nửa tiếng đồng hồ. May mà cuối năm nên xe cộ không đông.
Trì Viễn Sơn vội vàng phóng đi với tốc độ tối đa trong ngưỡng cho phép, đến khách sạn còn không chờ nổi thang máy mà đi thẳng thang bộ lên.
Lý trí đã nói với y rất nhiều lần rằng chỉ là cảm sốt thôi, không phải chuyện nghiêm trọng đâu. Nhưng trái tim y cứ không chịu nghe lời đập thình thịch, tốc độ nói cũng vô thức gấp gáp.
“Mau mở cửa, có việc gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Gõ một lúc lâu mà không ai đáp, y gọi người của khách sạn đến giúp.
Cậu nhân viên khách sạn rất khó xử: “Anh Trì à, chúng ta hàng xóm quen biết nhau lâu năm rồi em cũng biết rõ con người anh nên mới mở, là người khác em thật không dám đâu.”
Trì Viễn Sơn không quan tâm cậu ta đang nói gì, cửa vừa mở đã chạy vào phòng.
Bỗng thấy căn phòng rỗng tuếch, trên giường chỉ có nệm với chăn trắng toát, nhìn thật kỹ mới phát hiện dưới chăn có người.
Y không hề mê tín, nhưng lúc này lại cảm thấy hình ảnh này mang điềm xấu.
Trì Viễn Sơn đến cạnh giường, kéo chăn xuống bắt đầu gọi: “Chung Độ! Tỉnh!”
Người nằm trên giường mơ màng mở mắt, lúc thấy y còn hơi lâng lâng.
Đêm qua gió to, Chung Độ đi bộ về khách sạn, về phòng còn mở cửa sổ đọc sách đến nửa đêm.
Ngủ một giấc dậy là thấy đau đầu, không biết sốt từ bao giờ.
Lúc sáng anh ráng gượng mua thuốc trên app, uống rồi ngủ tới bây giờ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132088/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.