Chu Dục đã ba ngày không về nhà.
Hạ Vãn Chi cũng cả ngày như ở lì trong phòng làm việc.
Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu khổ sở đến mức nào, Hạ Vãn Chi đã thấm thía rõ ràng.
“Vãn Chi à, người trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu có bậc thang thì cháu cứ thuận theo mà xuống đi, Chu Dục mấy ngày nay không về rồi, cứ thế này thì còn ra thể thống gì nữa.” Trên bàn ăn, mẹ Chu Dục hiếm khi dịu giọng, vẻ mặt chân thành nói với Hạ Vãn Chi.
Hạ Vãn Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, thưa bác.”
“Tối mai có một bữa tiệc, cháu và Chu Dục cùng đi, người ngoài đều nhìn vào đấy, cháu và Chu Dục đều phải giữ thể diện.” Mẹ Chu Dục đặt đũa xuống, dặn dò kỹ lưỡng Hạ Vãn Chi.
Đúng vậy.
Đối ngoại, cô vẫn là vị hôn thê của Chu Dục, con dâu tương lai của nhà họ Chu.
Nhà họ Hạ sa sút rồi, người khác có thể mặc sức cười nhạo và chế giễu cô nhưng nhà họ Chu thì không thể.
Nhà họ Chu cần thể diện, càng cần giữ gìn hình ảnh của họ trong giới.
Mẹ Chu Dục có chút e dè không tự ý quyết định hủy hôn ước của cô và Chu Dục, một là vì Chu Dục nhất quyết không chịu, hai là nhà họ Chu không thể mang tiếng vô tình vô nghĩa.
Nhà họ Chu phải để người khác biết họ đã đối xử với Hạ Vãn Chi hết tình hết nghĩa.
Suy cho cùng, nếu muốn hủy hôn cũng phải là Hạ Vãn Chi chủ động hủy.
Nghĩ đến đây, Hạ Vãn Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852392/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.