Tạ Kỳ Diên không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình, đặt điện thoại xuống rồi bước ra khỏi bồn tắm, làm bắn tung tóe nước.
Đến khi quấn khăn tắm đứng trước gương, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Hạ Vãn Chi, đôi mắt Tạ Kỳ Diên bất giác tối sầm lại.
Anh là rảnh rỗi quá mức không có việc gì làm sao?
Hay là căn bệnh này lây từ Tạ Đàm sang?
Vậy mà lại trần như nhộng ngâm mình trong bồn tắm thừa nhận với Hạ Vãn Chi mình là quản gia riêng của cô ấy?
Áp suất trên người Tạ Kỳ Diên hạ xuống, mặt mày căng thẳng ra ngoài rồi nửa đêm gửi tin nhắn cho Dư Phi bảo ngày mai đi mua thêm mười bộ bài tập hè cho Tạ Đàn.
Mười giờ trưa hôm sau, Tạ Kỳ Diên họp xong nhận được tin nhắn của Hạ Vãn Chi nhắc anh trước khi qua thì nhắn tin trước.
Anh khẽ nheo mắt, lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này.
Trên đường từ phòng họp về văn phòng, Dư Phi thấy cấp trên của mình hơi dừng bước, nhíu mày nhìn điện thoại, không khỏi suy nghĩ lung tung.
Chưa từng có ai có thể khiến cấp trên của anh ta dừng bước nghiêm túc trả lời tin nhắn.
Không biết đối phương là thần thánh phương nào.
“Tìm một diễn viên biết sửa bồn rửa đến gặp tôi.” Tạ Kỳ Diên cất điện thoại, vẻ mặt không chút biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
Dư Phi suýt nữa không ngậm được mồm: “Hả?”
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn: “Có ý kiến?”
Dư Phi nuốt nước bọt, lắc đầu lia lịa: “Không có.”
Diêm Vương đã lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852407/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.