Ba giờ chiều, mưa đã ngớt một chút, Hạ Vãn Chi cùng Trúc Tử đến nhà họ Chu dọn hành lý.
“Chị ơi, mấy cuốn sách này sao chị còn giữ vậy?” Trúc Tử biết Hạ Vãn Chi là người hay hoài niệm, nhưng sách từ tiểu học đến đại học đều cất giữ không thiếu một cuốn, cô cũng khá nể phục.
Hạ Vãn Chi cười cười: “Kỷ niệm.”
Người giúp việc nhà họ Chu không đến giúp, chắc là đã được chủ nhân biệt thự này dặn dò, Hạ Vãn Chi cũng không tính toán, tự mình leo lầu khuân đồ xuống.
Lúc này Chu Dục vội vàng chạy lên lầu, đưa tay nhận lấy chồng sách cô đang ôm: “Vãn Chi, em về sao không nói với anh?”
Anh ta đứng giữa cầu thang, hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi đứng cao hơn hai bậc.
Hàng mi Hạ Vãn Chi khẽ rũ xuống: “Không cần thiết.”
Huống chi không phải là về, mà là đến.
Đây không phải nhà của cô.
Chu Dục im lặng không nói, lặng lẽ quay người mang sách xuống để vào cốp xe của Trúc Tử.
Xe của Trúc Tử rất nhỏ, hai chỗ ngồi, không chứa được nhiều đồ, Chu Dục giúp nhét vào.
“Tối qua anh đến phòng làm việc của em nhưng không tìm thấy em.” Chu Dục bắt chuyện với cô, “Có phải tìm được nhà rồi không? Em ở đâu, anh đưa em đi nhé.”
Nếu không phải đã dặn trước người giúp việc trong nhà thấy Hạ Vãn Chi về thì báo cho anh ta, e rằng anh ta đã bỏ lỡ cuộc gặp gỡ này.
Anh ta theo Hạ Vãn Chi vào nhà, phớt lờ sự tồn tại của Trúc Tử, cũng không quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-he-diu-dang-dinh-hien/2852408/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.